Sau khi giằng co một lúc với Đào Hân Nhiên, sự kiên nhẫn của anh ta đã hoàn toàn cạn kiệt. Anh ta hỏi với tâm trạng rất tồi tệ: "Xong chưa? Sao lấy đồ mà lâu vậy?"
Thực ra Đào Hiên Nhiên không phải về để lấy đồ, mà chỉ muốn làm nũng, phàn nàn với Lương Gia Bình một chút. Nhưng ai ngờ, càng làm mối quan hệ càng căng thẳng.
Cô ta cắn môi, nhẹ nhàng đáp: "Em xong rồi."
Lương Gia Bình cất bước định rời đi, nhưng Đào Hân Nhiên vội vàng khoác tay anh ta, khiến anh ta phải vùng vẫy một chút.
Cô ta thuyết phục: "Gia Bình, bố mẹ em đều ở đây, anh cứ phải làm em khó xử trước mặt Đào Uyển như vậy sao?"
"Người làm cô khó xử không phải tôi, mà chính là cô." Lương Gia Bình lạnh lùng mỉa mai, nhưng không hất tay cô ta ra nữa. Khi họ đi xuống, trên mặt Đào Hân Nhiên đã hiện lên nụ cười dịu dàng đáng yêu.
Thi Tĩnh Phương vội vàng dọn chỗ ngồi cho cô ta và nói với giọng điệu cưng chiều: "Mau ngồi xuống, lần sau đừng có lơ đễnh như vậy nữa, sắp làm mẹ rồi mà."
Đào Hân Nhiên ngoan ngoãn đáp: "Con biết rồi thưa mẹ."
Đào Uyển lặng lẽ ăn cơm, Phó Thuấn đột nhiên gắp con tôm đã lột vỏ bỏ vào bát cô. Đào Uyển ngẩng đầu nhìn anh và cười: "Cảm ơn." Nụ cười hạnh phúc của cô khiến lòng anh ấm áp.
Đào Hân Nhiên vốn định làm nũng nhờ Lương Gia Bình bóc vỏ tôm cho mình, nhưng khi quay lại, cô ta lại thấy ánh mắt của Lương Gia Bình dừng lại trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-hon-nhan-nong-chay-tri-anh/1410998/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.