Sau khi cúp máy, Cảnh Kỳ nhìn Đào Uyển, ánh mắt như cầu cứu.
"Lát nữa sếp Phó đến, cô giúp tôi xin tha thứ nhé."
Đào Uyển biết chuyện này không liên quan đến Cảnh Kỳ, và chắc chắn Phó Thuấn cũng hiểu. Cô trấn an: "Không sao đâu, anh ấy sẽ không nhỏ mọn đến thế."
Cảnh Kỳ nhìn vẻ mặt chắc chắn của Đào Uyển mà không biết nên nói sao. Sếp Phó không chỉ nhỏ mọn, mà thực ra còn rất nhỏ mọn. Cầu mong sếp đừng giết anh ấy bằng ánh mắt là tốt rồi.
Cuối cùng, tài xế công ty sắp xếp cũng đến, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh Cảnh Kỳ, đường bị tắc."
Cảnh Kỳ không vui nói: "Cậu đứng đợi bên cạnh đi."
"Vâng, thưa anh."
Hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc vest, mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt họ. Cảnh Kỳ lập tức cúi đầu: "Sếp Phó, tôi sai rồi."
Ánh mắt Phó Thuấn sắc như dao, khiến Cảnh Kỳ phải lùi hai bước.
Trước đây, Cảnh Kỳ cũng không ngoan ngoãn như vậy trước mặt Phó Thuấn. Thậm chí, khi Phó Thuấn bảo anh dẫn dắt Đào Uyển, anh đã định từ chối. Nhưng sau đó, Phó Thuấn lập công ty mới, mời Cảnh Kỳ từ công ty cũ về và giúp anh tự lập doanh nghiệp.
Phó Thuấn là nhà đầu tư, cũng là sếp của anh, mối quan hệ giữa họ dần biến thành như vậy.
Cảnh Kỳ thầm nghĩ "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(*)" đáng lẽ anh không nên để bản thân bị dụ dỗ dễ dàng như thế.
(*)Câu này nhắc nhở rằng khi đã nhận sự giúp đỡ hay lợi ích từ người khác, sẽ có những ràng buộc và khó khăn trong việc từ chối hoặc phản kháng.
"Em mệt rồi." Đào Uyển không nhắc gì đến chuyện hot search, cô nhẹ nhàng nói với Phó Thuấn.
"Để anh đưa em về nghỉ."
Sau khi tạm biệt Cảnh Kỳ và trợ lý, Đào Uyển rời đi cùng Phó Thuấn. Vì sân bay quá đông nên hai người giữ khoảng cách, không có hành động thân mật nào. Khi họ đi khuất, trợ lý mới dám hỏi: "Anh Cảnh, bạn trai chị Uyển là ai mà anh sợ vậy?"
"Người mà chúng ta không thể động vào."
Trợ lý nhìn chiếc xe rời đi, trong mắt ánh lên vẻ kính nể.
Vừa về đến công ty, Cảnh Kỳ đã yêu cầu người điều tra về Tần Nam.
"Anh Cảnh Kỳ, Tần Nam là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty Lam Ngu. Bộ phim đầu tiên của cậu ta sắp ra mắt, có lẽ là muốn lợi dụng danh tiếng của Đào Uyển."
"Loại người như vậy mà cũng muốn lợi dụng danh tiếng? Lại còn bộ phim đầu tiên cậu ta đóng chính à? Định lừa ai vậy?"
"Người đại diện của cậu ta là ai?"
"Hoàng Hinh của Lam Ngu."
Cảnh Kỳ nhíu mày: "Được rồi, cậu ra ngoài đi."
Sau khi mọi người rời đi, Cảnh Kỳ gọi điện cho Hoàng Hinh. Cuộc gọi vừa kết nối, anh hỏi thẳng: "Chuyện của Tần Nam, giải quyết chung hay riêng?"
Hoàng Hinh không ngạc nhiên, đáp gọn: "Riêng đi, là lỗi của Tần Nam, tôi sẽ bảo cậu ta giải thích ngay."
Cảnh Kỳ hài lòng với thái độ của cô, nhưng vẫn châm biếm: "Cô dẫn dắt nghệ sĩ kiểu này à?"
"Tôi cũng không muốn, nhưng cấp trên ép buộc. Trước đây đã cảnh báo rồi mà cậu ta không nghe."
"Công ty nát đó, nếu không ở được nữa, thì đến chỗ tôi."
Hoàng Hinh lạnh nhạt: "Nói sau, tôi bận rồi, cúp máy đây."
Cảnh Kỳ hừ một tiếng bất mãn, lòng tốt của anh bị dập tắt, anh ấy im lặng trong giây lát.
Mặc dù trước đó anh vừa phàn nàn, nhưng khi so sánh với Hoàng Hinh, anh lại cảm thấy may mắn hơn nhiều. Đào Uyển không phải là người gây rối, cô không có nhiều tình huống phức tạp cần giải quyết, nên công việc của anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ngược lại, bên Phó Thuấn lại khá ồn ào với nhiều vấn đề.
Nếu nhìn nhận mọi việc một cách thấu đáo, anh vẫn có lợi trong tình huống này.
Đào Uyển theo Phó Thuấn về nhà, cô chủ động nắm tay anh, nhưng anh lại né tránh. Vào đến nhà, Phó Thuấn cũng không nói gì với cô.
Mẹ Vương thấy cô về liền chào: "Cô chủ, cô về rồi."
"Ừm."
Đào Uyển thấy Phó Thuấn vẫn lạnh lùng, cô kéo anh lên phòng.
"Em có chuyện muốn nói." Cô nghiêng người nói nhỏ vào tai anh, rồi mạnh dạn nắm cổ tay anh kéo lên lầu. Dù cô hiếm khi cứng rắn như vậy, hành động này khiến chút ghen tuông trong lòng Phó Thuấn tan biến, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Khi vào phòng, Đào Uyển đóng cửa lại, nghiêm túc nhìn anh.
"Hot search là giả. Em không quen biết người đó, cũng không phải bạn bè. Ảnh chụp là ở nhà ăn, anh ta tự đến bắt chuyện."
Giọng điệu vội vàng của Đào Uyển khiến cô trông như đang chột dạ. Phó Thuấn im lặng nhìn cô.
"Anh ta cố ý chụp, em không biết gì cả. Không liên quan đến anh Cảnh Kỳ, lúc đó anh ấy không có mặt."
Đào Uyển chợt hiểu vì sao Cảnh Kỳ lại căng thẳng; hóa ra, cô cũng có cảm giác tương tự khi đứng trước Phó Thuấn.
Khóe mắt cô hơi cong lên, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi khuôn mặt, làn da mịn màng trắng nõn của cô lại hơi đỏ ửng. Ánh mắt trong veo chớp chớp, mang vẻ hồn nhiên, như thể cô đang vô tội.
Cô nắm vạt áo của anh, như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó: "Anh nói một câu đi."
Phó Thuấn khẽ cười, cảm nhận được sự nôn nóng của cô. Biết rằng anh không giận, Đào Uyển bỗng nổi hứng trêu đùa. Cô thả vạt áo anh ra rồi đi về phía giường, nhưng Phó Thuấn nhanh chóng giơ tay giữ cô lại, rồi bế bổng cô lên giường.
Hai người nín thở, ánh mắt giao nhau đầy ý vị, ngập tràn sự hứng khởi.
"Anh không giận." Phó Thuấn nhẹ nhàng nói, hơi thở ấm áp phả vào không gian giữa họ, tạo ra một bầu không khí thân mật.
Đào Uyển ấm ức bĩu môi trách: "Vậy sao lúc xuống xe, anh không nắm tay em?"
"Để em nhớ lâu hơn." anh đáp lại, ánh mắt lấp lánh.
Đào Uyển giải thích: "Nhưng em không làm sai."
Phó Thuấn nhướng mày, không chút do dự: "Sai rồi. Không ai nói với em là đừng tùy tiện nói chuyện với đàn ông xa lạ à?"
Trong lòng Đào Uyển thầm nghĩ, sự kiện hôm đó toàn là người không quen biết; nếu cô đã có mặt, không thể nào lại không nói gì với họ. Cô không phải là một bức tượng.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Phó Thuấn, cô cố tình đáp: "Không có."
Phó Thuấn bỗng rút ngắn khoảng cách giữa họ, ánh mắt của anh đầy sự kiên định.
"Vậy bây giờ chồng sẽ nhắc nhở em một lần. Nhớ kỹ, đừng nói chuyện với đàn ông xa lạ, đặc biệt là những người mà chỉ cần nhìn là biết trong lòng họ có ý xấu."
Đào Uyển nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao anh biết trong lòng người khác có ý xấu?"
Phó Thuấn thản nhiên đáp: "Ngoài anh ra, tất cả những người chủ động tiếp cận em đều có ý xấu."
"..."
Đào Uyển tự nhủ rằng mình không nên hỏi thêm. Cô cằn nhằn: "Em thấy người có ý xấu nhất chính là anh."
Phó Thuấn khẽ mỉm cười: "Hối hận à?"
Chưa kịp để Đào Uyển trả lời, anh đã tiếp tục: "Hối hận cũng đã muộn rồi."
Phó Thuấn giam cô dưới thân mình, nhẹ nhàng cắn môi cô. Anh ôm cô, gặm nhấm từng chút một, trong không gian tối mờ không ánh đèn, hoàng hôn dần lặn, chỉ còn lại ánh trăng vắng lặng chiếu qua cửa sổ.
Phó Thuấn nhìn Đào Uyển ngoan ngoãn nằm dưới thân, anh buồn cười hỏi: "Hai chúng ta, có giống như những người lén lút làm chuyện xấu không?"
Chỉ cần anh vừa hỏi, Đào Uyển lại cảm thấy tình cảnh này càng giống hơn.
Bỗng nhiên, một câu chuyện cười chợt lướt qua đầu cô. Cô bỗng nói với Phó Thuấn: "Anh nhanh lên, chồng em sắp về rồi."
Phó Thuấn ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ rằng cô lại phản ứng như vậy.
Người đàn ông bị trêu đùa, vốn định buông cô ra, nhưng sự nghịch ngợm của cô lại khiến anh bỗng nhiên hứng thú.
Đào Uyển nhận ra rằng diễn biến này hoàn toàn khác so với những gì cô tưởng tượng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.