Sau khi cúp máy, Cảnh Kỳ nhìn Đào Uyển, ánh mắt như cầu cứu.
"Lát nữa sếp Phó đến, cô giúp tôi xin tha thứ nhé."
Đào Uyển biết chuyện này không liên quan đến Cảnh Kỳ, và chắc chắn Phó Thuấn cũng hiểu. Cô trấn an: "Không sao đâu, anh ấy sẽ không nhỏ mọn đến thế."
Cảnh Kỳ nhìn vẻ mặt chắc chắn của Đào Uyển mà không biết nên nói sao. Sếp Phó không chỉ nhỏ mọn, mà thực ra còn rất nhỏ mọn. Cầu mong sếp đừng giết anh ấy bằng ánh mắt là tốt rồi.
Cuối cùng, tài xế công ty sắp xếp cũng đến, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh Cảnh Kỳ, đường bị tắc."
Cảnh Kỳ không vui nói: "Cậu đứng đợi bên cạnh đi."
"Vâng, thưa anh."
Hai mươi phút sau, một người đàn ông mặc vest, mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt họ. Cảnh Kỳ lập tức cúi đầu: "Sếp Phó, tôi sai rồi."
Ánh mắt Phó Thuấn sắc như dao, khiến Cảnh Kỳ phải lùi hai bước.
Trước đây, Cảnh Kỳ cũng không ngoan ngoãn như vậy trước mặt Phó Thuấn. Thậm chí, khi Phó Thuấn bảo anh dẫn dắt Đào Uyển, anh đã định từ chối. Nhưng sau đó, Phó Thuấn lập công ty mới, mời Cảnh Kỳ từ công ty cũ về và giúp anh tự lập doanh nghiệp.
Phó Thuấn là nhà đầu tư, cũng là sếp của anh, mối quan hệ giữa họ dần biến thành như vậy.
Cảnh Kỳ thầm nghĩ "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*) " đáng lẽ anh không nên để bản thân bị dụ dỗ dễ dàng như thế. (*)Câu này nhắc nhở rằng khi đã nhận sự giúp đỡ hay lợi ích từ người khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-hon-nhan-nong-chay-tri-anh/1411003/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.