Khi Đào Uyển trở về nhà, Phó Thuấn đang đứng trong phòng khách, nói chuyện điện thoại với Từ Hành.
Phó Thuấn lạnh lùng nói: “Đó là do cô ta tự làm tự chịu. Nếu lần sau em gái cậu còn dám bắt nạt vợ tôi, đừng trách tôi không cân nhắc đến tình bạn nhiều năm của chúng ta.”
Từ Hành nhìn những chiếc giường trong sân, đau đầu đáp: “Tôi cũng hết cách, tôi chỉ có một người em gái, cậu bảo tôi nói con bé kiểu gì bây giờ?”
“Tôi cũng chỉ có một người vợ, không cho phép bất kỳ ai bắt nạt.”
Từ Hành yếu ớt nói: “Được rồi, tôi sẽ nói rõ với Song Song.”
Khi Phó Thuấn kết thúc cuộc gọi, Đào Uyển nhẹ nhàng mở miệng: “Em về rồi.”
Phó Thuấn quay đầu, hỏi với vẻ lo lắng: “Hôm nay Từ Song lại gây rắc rối cho em à?”
Đào Uyển chột dạ lắc đầu: “Không, chỉ tình cờ gặp ở trung tâm thương mại thôi.”
Phó Thuấn nửa tin nửa ngờ với lời nói của cô, anh tiến lại gần, nhắc nhở: “Sau này, dù ai bắt nạt em, em có thể trả thù. Có anh ở đây.”
“Ừm, em biết rồi”
Vừa rồi Phó Thuấn nói chuyện với Từ Hành còn rất lạnh lùng, nhưng khi đối diện với Đào Uyển, giọng điệu của anh lại dịu dàng: “Dì Lan vừa nấu một ít súp, cùng ăn nhé.”
Phó Thuấn tự nhiên nắm tay cô. Đào Uyển nhìn vào bàn tay đan vào nhau của hai người, khóe môi khẽ cong lên.
Hai ngày sau.
Cảnh Kỳ lại sắp xếp một hoạt động khác cho Đào Uyển. Vừa nghe xong điện thoại, Phó Thuấn đã cau mày đi vào.
“Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-hon-nhan-nong-chay-tri-anh/1411005/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.