Bạch Mãn không muốn đến nhà trẻ nên cả tuần nay đều ở nhà chơi cùng ông bà ngoại, mỗi ngày cũng đều vui vẻ không ngừng. Bạch Hạc Vu thấy cậu có lòng hiếu thảo nên cũng không để ý, nhưng do ở nhà lâu quá nên cậu bắt đầu trở nên nghịch ngợm.
Cậu còn thích kể chuyện cho ông bà ngoại nghe, nhảy múa thì lại càng hứng thú hơn khi có khán giả. Nhờ vậy mà Bạch Hạc Vu cũng được giải phóng, không cần phải nhìn cục thịt nhỏ xoay vòng nhảy múa trước mặt mình nữa.
Hứa Ngọc Như sợ cháu ngoại mệt nên thỉnh thoảng lại nhờ cậu đi lấy nước, coi như để cậu nghỉ ngơi.
"Bà ngoại ơi, nước của bà ngoại đây~" Bạch Mãn rất lễ phép bưng trà bưng nước đến cho bà. Nhưng tất nhiên là mang nước nguội bởi vì nước nóng thì trẻ con không được phép chạm vào.
"Cảm ơn Mãn Mãn. Mãn Mãn có thể giúp bà ngoại mang cái ghế ra ngoài không? Bà muốn ra ngoài ngồi một chút." Hứa Ngọc Như đã có thể chậm rãi đi lại.
Sau vài trận mưa, thời tiết cũng không còn oi bức nữa, mà đã có chút hơi thở của mùa thu. Lúc này ngồi trong sân ngắm hoa, tận hưởng làn gió mát thật sự rất dễ chịu.
Dù hôm nay hoa chưa nở được, nhưng tất cả đều được chăm sóc rất tốt. Nhìn những mầm non này, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng rực rỡ vào năm sau.
Dạo gần đây Bạch Hạc Vu còn nghiên cứu cách làm nhà kính, cố gắng giúp những cây non này vượt qua mùa đông.
Bạch Mãn vui vẻ đáp lời, đẩy chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-hang-ngay-cua-be-yeu-quai/1189438/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.