🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bạch Mãn không ngờ niềm vui lại đến nhanh như vậy, cậu phấn khích ôm lấy đầu ba rồi cắn một cái: “Oa oa, cảm ơn ba!”

Phó Tuân bị hành động này của con làm cho dở khóc dở cười. Khi nào thì thằng bé lại có sở thích cắn người thế này?

Sau khi giúp bé con mang giày và đội mũ, Phó Tuân lái xe điện, để cậu ngồi phía trước rồi xuất phát.

Bỏ lại anh quay phim đáng thương bị đạo diễn ép phải cưỡi một chiếc xe điện khác để quay hình, mặt đầy bất lực.

Khán giả thì bị bé con chọc cười.

【Hahahaha, cứ không vui là cắn, giờ vui quá cũng cắn. Đáng yêu quá trời!】

【Hahaha, tôi muốn xem tư thế quay phim của anh quay phim quá, sao mà rung dữ vậy chứ!】

【Tôi thật sự không ngờ có một ngày lại được thấy anh tôi chạy xe điện đi chợ mua đồ, trông y hệt bà nội tôi vậy. Lặng lẽ đốt điếu thuốc...】

【Bình luận bên trên miêu tả hình ảnh quá chuẩn, tôi đã tưởng tượng ra luôn rồi.】

Bạch Mãn vui vẻ vô cùng, vừa không phải đi học, vừa được ba dẫn đi dạo mua đồ. Trên đời này có chuyện gì hạnh phúc hơn thế không?

Không có!!

“Ba ơi, chạy nhanh lên, vượt qua chú phía trước đi!” Bạch Mãn ngoái đầu hò hét với ba.

Phó Tuân cũng bị sự phấn khích của con truyền sang, hào hứng đáp: “Mãn Mãn, ngồi vững nhé, ba tăng tốc đây!”

Nói xong, anh tăng ga vượt qua anh quay phim đang quay phía trước.

Anh quay phim ôm máy quay: ???

Giờ tôi quay kiểu gì đây?!

【???? Anh tôi lầy vậy sao?】

【Hình tượng mà ảnh đắp xây bao năm qua nay sụp đổ rồi. Đây là hình mẫu gì thế này? Một ông bố trẻ con hả?】

【Quay lại đây ngay! Tôi muốn xem nhan sắc cực phẩm của hai ba con nhà này!】

【Nhanh lên! Tôi muốn xem mỹ nam và tiểu mỹ nam!】

Cũng may, Phó Tuân chỉ muốn đùa một chút để bé con vui vẻ, nhìn thấy ánh mắt rạng rỡ đầy phấn khích của con, tâm trạng anh ta cũng nhẹ nhõm hơn. Sau đó, anh ta lại chậm rãi chạy xe phía sau anh quay phim.

Vì quá thong thả, suýt chút nữa họ còn không tìm thấy chợ. Cuối cùng vẫn phải gọi video cho Hứa Ngọc Như mới tìm được đường chính xác.

【Mỹ nam vô dụng! Tôi nói thật đấy, ảnh đế trên màn ảnh thì cao quý, lạnh lùng thế, mà sao ngoài đời lại ngốc nghếch như vậy. Giờ tôi nhìn bạn trai mình thấy bớt khó chịu hẳn.】

【Hahaha, không có so sánh thì không có đau thương.】

【Cười chết, giờ tôi nghi ngờ anh ấy có thể sẽ dắt bé con đi lạc luôn ấy chứ.】

Phó Tuân nắm tay con bước vào chợ, nhưng vừa vào liền bị đám đông ông bà lão đang chen chúc mua hàng dọa sợ. Anh lập tức bế Bạch Mãn lên, chứ đông người thế này lỡ chưa kịp mua đồ mà bé con bị lạc thì toang!

Bạch Mãn nắm chặt dây mũ, tò mò nhìn đám đông chen chúc.

Vì chợ là nơi công cộng, người qua lại quá đông nên tổ chương trình để người quay phim đứng chờ ở cổng, còn đạo diễn thì vào trong để giúp đỡ.

Khán giả chán quá liền trò chuyện trên màn hình bình luận.

【Mọi người nói xem, đàn ông dẫn con đi mua đồ sao mà khó thế, lâu như vậy rồi còn chưa ra.】

【Bình luận trên hài thật đấy!】

【Sao vẫn chưa ra vậy, tôi đợi sốt cả ruột rồi.】

【Mới đó mà gần nửa tiếng rồi, không lẽ anh Phó làm lạc con rồi đang tìm trong đó? Nếu thật vậy thì vợ anh ấy chắc phải ly hôn thôi!】

【Ớ, sao có xe cảnh sát tới thế này? Tôi nghe thấy tiếng còi rồi!】

【Cái gì? Đừng bảo tôi nói trúng nhé!】

Thật sự có chuyện xảy ra bên phía Bạch Mãn, nhưng không phải là cậu bị lạc mà là có một đứa trẻ hơn một tuổi bị bắt cóc, may mắn Phó Tuân đã phát hiện điều bất thường kịp thời bắt giữ kẻ tình nghi.

Chuyện bắt đầu từ việc khu mua bán quá đông người lớn tuổi chen chúc, Phó Tuân sợ va vào người khác nên cứ lách sang bên. Không ngờ anh vô tình đụng trúng một người đàn ông, suýt nữa làm rơi đứa bé trong lòng kẻ đó.

"Xin lỗi, anh không sao chứ?" Phó Tuân đổi tay bế Bạch Mãn, định đưa tay đỡ người kia.

Nhưng đối phương lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, không nói tiếng nào, chỉ ôm chặt đứa trẻ hơn rồi vội vã bước đi.

Hành động kỳ lạ này khiến Phó Tuân nghi ngờ — liệu đây có phải là cha của đứa trẻ không? Sao hắn không lo lắng xem con có bị va đập hay không mà lại om chặt đứa nhỏ hơn vậy?

Hơn nữa cách bế cũng rất kỳ lạ.

Bạch Mãn vì nằm trên vai bố nên nhìn rõ mặt đứa trẻ kia. Đứa bé đang ngủ mê man, hoàn toàn không có ý thức.

Cậu nhăn mũi, thì thầm vào tai bố: "Bố ơi, tay chú kia hôi lắm."

Phó Tuân lập tức cảnh giác — đây có khi nào không phải phụ huynh thật không? Đạo diễn cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Hiểu ý từ ánh mắt của Phó Tuân, đạo diễn lặng lẽ lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.

Đúng lúc này, một tiếng hô hoảng loạn vang lên từ bên trong chợ.

"Sao vậy?"

"Có ai thấy con tôi không? Con tôi mất tích rồi!"

"Hả?"

"Trẻ con mất tích rồi!"

"Ra quầy thông tin nhờ loa phát thông báo đi!"

"Có người đi rồi!"

"Con chị bao nhiêu tuổi, mặc gì? Đừng hoảng, chúng tôi sẽ giúp tìm!"

"Thằng bé... nó hai tuổi... Tôi chỉ quay lưng mua rau một lát mà đã không thấy đâu nữa... nó mang giày thể thao hình ô tô..."

Phó Tuân lập tức chú ý đến người đàn ông ban nãy. Gã này dáo dác nhìn quanh, lén lút tìm cơ hội rời đi.

"Người đang ôm đứa trẻ kia là kẻ buôn người! Đứa bé có thể đã bị gây mê!" Phó Tuân lớn tiếng cảnh báo.

"Buôn người hả? Đồ khốn nạn, sao lại làm chuyện thất đức thế chứ!"

May mà có hai người đàn ông khỏe mạnh xông lên khống chế gã, Phó Tuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh vẫn còn có chút kinh hãi — nếu không phải vô tình đụng trúng gã ta thì có lẽ hắn đã chạy thoát rồi, và bố mẹ đứa trẻ chắc sẽ đau đớn khôn cùng.

"Chính là hắn! Tôi đụng vào hắn, hắn liền ôm chặt đứa bé hơn. Mau kiểm tra xem bé có sao không!" Phó Tuân bước đến khi thấy gã đã bị khống chế.

Lực lượng bảo vệ nhanh chóng tiếp nhận kẻ buôn người, chờ bà của đứa bé đến nhận cháu.

"Là... là cháu tôi! Sao nó lại thế này?" Bà của bé Đản Đản suýt ngất đi khi thấy cháu mình bất tỉnh, may mà lo lắng cho đứa nhỏ nên vẫn cố trụ lại.

Bà run rẩy sờ lên mũi cháu, thấy còn hơi thở thì mới ngã khuỵu xuống đất, rồi được mọi người dìu lên ghế.

"Đã có người gọi xe cứu thương và cảnh sát rồi!"

"Tên này trông gian xảo quá đi, còn dám hạ thuốc! Nếu đứa nhỏ có mệnh hệ gì thì cứ ngồi tù cả đời đi!" Mọi người phẫn nộ chửi rủa kẻ buôn người.

Gã buôn người căm tức nhìn Phó Tuân và Bạch Mãn — chính hai cha con họ đã phá hỏng kế hoạch của hắn.

"Chúng mày cứ chờ đấy!"

Vừa dứt lời, một chiếc dép bay thẳng vào mặt hắn, khiến hắn đau đến kêu lên một tiếng "Ưm!"

Người dân xung quanh không ai chịu bỏ qua, liên tục ném rác vào hắn. Buôn người là tội ác không thể dung thứ.

Bạch Mãn nhìn em bé đang bất tỉnh, thì thầm với bố: "Ba ba, con giúp em bé được không? Ba ba bế con qua đó đi."

Sau sự việc, Bạch Mãn vẫn còn có chút sợ hãi, cậu rúc chặt vào lòng ba ba, dường như muốn dính chặt lấy ba ba mãi mãi.

Cậu không muốn bị bắt đi, hơn nữa cậu quá đáng yêu, ai cũng thích gấu trúc con như cậu.

Nhưng... trộm gấu trúc là phạm pháp, buôn người cũng vậy. Dù thế, vẫn có kẻ làm chuyện này. Bạch Mãn bỗng cảm thấy xung quanh toàn người xấu.

"Đừng sợ, ba ba bảo vệ con." Phó Tuân cảm nhận cơ thể nhỏ bé trong lòng đang run rẩy, liền vỗ nhẹ lưng con an ủi.

"Con không sợ! Con muốn giúp em bé!" Bạch Mãn nói rồi giãy giụa đòi xuống.

Phó Tuân không dám buông tay, bèn ôm con ngồi xổm xuống.

"Cháu chào bà, cháu xem em bé một chút nhé." Bạch Mãn cẩn thận tiến lại gần, nhẹ nhàng thổi một hơi vào mặt em bé.

Bà của Đản Đản đang đau lòng, chưa kịp phản ứng thì bỗng cảm nhận được cháu trai trong lòng khẽ động đậy.

"Đản Đản! Đừng sợ, có bà đây!"

Cậu bé cố gắng mở mắt, ngái ngủ nói: "Bà ơi, con buồn ngủ quá..."

Nói xong lại thiếp đi, nhưng lần này, mọi người thở phào nhẹ nhõm hơn, ít nhất cậu bé vẫn còn phản ứng.

Xe cứu thương và cảnh sát nhanh chóng có mặt, hai người hùng đã bắt giữ kẻ buôn người cũng được mời đi lấy lời khai.

Đản Đản và bà được đưa đến bệnh viện, còn bố mẹ cậu bé sẽ đến sau và cùng đến đồn cảnh sát.

“Cảm ơn các cháu, thực sự cảm ơn rất nhiều.” Bà nội của Đản Đản nắm lấy tay Phó Tuân để bày tỏ lòng biết ơn. Nếu không nhờ tiếng hét của người này lúc nãy, có lẽ cháu trai bà đã thực sự mất tích rồi.

Phó Tuân đứng ở cổng chợ, vẫy tay tạm biệt họ.

Bạch Mãn cũng vẫy tay nhỏ bé chào tạm biệt bà nội của Đản Đản.

Cả hai đều rất vui vẻ vì đã giúp đỡ một đứa trẻ.

Khi rời khỏi đồn cảnh sát thì đã gần mười giờ.

Phó Tuân nhìn vào chiếc giỏ trống không, có chút hoảng hốt: “Bảo bối, chúng ta chưa mua đồ ăn, mọi người ở nhà sẽ không bị đói đó chứ?”

Anh không ngờ rằng lần đầu tiên đi chợ mua đồ lại thành ra như vậy.

Đến khi trở lại phát trực tiếp, khán giả nhìn thấy chiếc giỏ trống rỗng thì ngơ ngác.

【Khoan đã, ít nhất cũng hơn một tiếng rồi, kết quả lại mua về một cái giỏ trống không?】

【Tên đàn ông này thật sự vô dụng, nhìn đứa nhỏ sắp đói lả rồi mà cũng không mua nổi gì sao?】

【????? Không lẽ Ảnh Đế bị các ông bà trong chợ giành hết đồ?】

Cuối cùng, vẫn là người quay phim lấy từ trong xe của ra một túi thức ăn, hai cha con mới không trở về tay không.

Bạch Mãn đã đói đến mức sắp ngất. Lúc còn ở đồn cảnh sát thì không cảm nhận được vì quá phấn khích, nhưng trên đường về nhà, cậu không nhịn được nữa.

“Ba ơi, Mãn Mãn đói quá. Ba ơi, con muốn ăn gì đó~” Bạch Mãn yếu ớt ngồi trên ghế trước.

Phó Tuân liếc nhìn con trai, rồi ra hiệu với đạo diễn, sau đó rẽ sang mua bữa sáng. May mà lúc này vẫn còn hàng quán mở cửa.

Nhưng chỉ còn lại một ít bánh bao và sữa đậu nành.

Bạch Mãn không kén chọn, cầm ngay một chiếc bánh bao trắng mịn cắn một miếng: “Ngon quá! Ba ba ăn đi.”

Cậu giơ chiếc bánh lên đưa cho Phó Tuân, anh cắn một miếng: “Ngon thật, cảm ơn Mãn Mãn.”

Khi hai cha con về đến nhà, trong nhà chỉ còn lại Bạch Hạc Vu.

Anh đứng trong phòng khách với vẻ mặt lạnh lùng: “Bảo hai người đi mua đồ ăn mà lại mất nguyên cả buổi sáng?”

Điều đáng tức giận nhất là tổ đạo diễn không cho anh ăn bữa sáng do bà ngoại Hứa nấu, nhất quyết bắt anh đợi hai cha con họ về.

Kết quả là chỉ mang về vài cái bánh bao.

Bạch Mãn vừa cùng ba ba làm một việc vĩ đại, lúc này lập tức đứng ra bảo vệ ba: “Con và ba ba đi giúp người khác đó! Có kẻ xấu định bắt cóc trẻ em.”

Bạch Hạc Vu hít sâu một hơi: “Không phải là con đó chứ?”

“Phó Tuân! Anh suýt nữa làm mất con rồi hả?!”

Bạch Hạc Vu tức giận đến mức quên luôn cả đói!

Bảo sao hai người về trễ như vậy!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.