Kỳ Diệc Trần đã biết phải vạch trần chuyện này thế nào, nhưng y cần sự trợ giúp của ba ba.
Hoặc là nói hiện tại y còn quá nhỏ, không thể hoàn toàn đi xử lý chuyện này.
Bây giờ bé Bạch Mãn đang ngủ say sưa không biết anh trai cần mình giúp.
Chờ bé Bạch Mãn tỉnh lại đã qua 2 tiếng đồng hồ, cũng là lúc đến giờ ăn cơm, cho nên không thể để đứa nhỏ tiếp tục ngủ.
Kỳ Diệc Trần vỗ vỗ mông nhỏ kêu cậu dậy: “Mãn Mãn rời giường.”
Bây giờ Bạch Mãn không muốn động, nhưng cậu nghe thấy giọng của anh trai, chỉ có thể vô thức dạ dạ hai tiếng, ý là đã biết, anh đừng nói nữa, em dậy liền đây.
Người vừa dạ dạ xong liền súc vào trong chăn, muốn trốn tránh hiện thực.
Kỳ Diệc Trần thấy bộ dạng đứa nhỏ như vậy bị tức đến bật cười, còn học được cách lừa gạt, y trực tiếp ôm đứa nhỏ trong chăn lên.
Mãn Mãn bất mãn mở to mắt, vừa thấy là anh trai, lại vui vẻ nở nụ cười, mê mê hoặc hoặc hỏi: “Anh trai đang làm gì vậy? Mãn Mãn buồn ngủ quá.”
Nói xong còn ngáp một cái, nước mắt xoay quanh một vòng, lông mi thật dài bị nước mắt làm ướt.
Kỳ Diệc Trần bị bộ dạng vô cùng đáng thương của đứa nhỏ làm cho mềm lòng, vội dỗ dành: “Mãn Mãn, anh trai mang em đi ăn cơm.”
Kỳ Diệc Trần đã tới đây vài lần, mỗi lần đến giờ cơm toàn tự mình xuống nhà cơm của công nhân ăn, không có biện pháp mỗi khi Kỳ Thiên Thành bận rộn đều sẽ quên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-hang-ngay-cua-be-yeu-quai/1189510/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.