Tối hôm qua Kỳ Thiên Thành kích động đến hơn nửa đêm vẫn không ngủ được, cho nên hôm nay dậy hơi muộn.
Lúc này Thịnh Mỹ Nghênh đã tới công ty, Kỳ Diệc Trần thì ở phòng khách chơi xếp gỗ với nhóc con.
Kỳ Thiên Thành rửa mặt xong đi xuống nhà liền thấy hai đứa nhỏ đang chơi với nhau, càng cảm thấy quyết định giữ bé Bạch Mãn quá chính xác, ngay cả tâm trạng của Kỳ Diệc Trần sau khi bị ốm có chút nặng nề cũng dần thoải mái hơn.
Kỳ Thiên Thành tràn đầy sức lực chào buổi sáng với hai đứa nhỏ: “Chào buổi sáng các bảo bảo của ba!”
Kỳ Diệc Trần bị ba ba gọi hai tiếng bảo bảo đến nỗi nổi cả da gà da vịt, y tiếp tục xếp gỗ không thèm để ý tới hắn.
Nhưng ngược lại bé Bạch Mãn nhìn thấy ba ba liền rất kích động, lắc lư đứng lên, bước từng chân nhỏ nhào qua người Kỳ Thiên Thành, dùng thanh âm mềm mại nói: “Chào buổi sáng, ba ba ngủ có ngon không, sáng hôm nay bảo bảo dậy sớm, bảo bảo rất ngoan đó!”
Kỳ Thiên Thành tâm tình cực tốt ôm đứa nhỏ lên, hôn cậu một cái làm cho đứa nhỏ bưng kín mặt thẹn thùng.
Kỳ Thiên Thành: “Hôm nay Mãn Mãn dậy sớm sao?”
Đứa nhỏ lập tức lên tinh thần, giả bộ thần bí nói: “Ba ba, bảo bảo là người đầu tiên rời giường, bảo bảo còn tự mình đi xuống cầu thang đó.”
Nhưng lời này khiến cho Kỳ Thiên Thành kinh sợ: “Bảo bảo lợi hại như vậy sao, nhưng lúc xuống cầu thang bảo bảo nhất định phải đi thật chậm và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-hang-ngay-cua-be-yeu-quai/1189511/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.