"A tỷ, ta chỉ cảm thấy giống như nằm mơ." Trương Cẩn Nhược
đẩy khăn voan đỏ rực ra, nhìn thê tử ngồi ở mép giường, giá y đỏ
thẫm khuôn mặt thẹn thùng, trong ngực tràn ngập cảm xúc nồng
nhiệt, khiến hắn không thở hơi lớn, nín thở nói.
Cố Thư Dung chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trượng phu cao lớn
anh tuấn trước người, không nhịn được lẩm bẩm: "Ta cũng cảm
thấy, giống như nằm mơ."
Trước đó nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ, có thể gả cho
trượng phu như vậy. Trẻ tuổi, có tay có chân, lớn lên đẹp, lòng
duyệt nàng, lại là một Đại tướng quân.
Hắn dù là một tiểu tử đầu đường, dung mạo xấu một chút, Cố
Thư Dung cũng không dám nghĩ.
"Ta mơ chính là mộng đẹp." Trương Cẩn Nhược ngồi xuống ở
bên người nàng, thuận thế ôm nàng, nghiêng đầu hỏi nàng:
"Không biết a tỷ mơ chính là mộng gì?"
Cố Thư Dung đỏ mặt, cúi đầu nói: "Tiên mộng." Chỉ có mộng
nhập tiên cảnh, mới dám nghĩ đẹp đẽ như thế.
Trương Cẩn Nhược nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy nhiệt ý
trong lòng kích động, không khắc chế được cảm động, lại thương
tiếc: "A tỷ."
Cố Thư Dung nhẹ nhàng cắn môi: "Ừ."
"Chúng ta cùng nhau nằm mơ đi." Trương Cẩn Nhược nói.
Mặt Cố Thư Dung nóng lên, trong lòng không tự giác được
hoảng loạn. Nghĩ đến cái gì đó, nàng khẽ tránh ra, lại bị khóa vào
một lồng ngực kiên cố lửa nóng.
Ánh nến lay động, trong phòng ái tình hòa hợp.
Cố gia, giờ phút này ngọn đèn dầu sáng lên.
Trần Bảo Âm và Đỗ Kim Hoa, đại tẩu, nhị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732552/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.