Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi có chút buồn, đứng dậy
nói: "Thôi ta đi nấu ăn."
Không đợi Bảo Âm nói thêm, cầm theo giỏ rau, vội vàng rời đi.
Nàng ấy đã không còn là một tiểu cô nương nữa. Đã ba mươi
tuổi rồi, nói ra sẽ bị người cười chết. May mà, nàng ấy đã nghe
theo Bảo Âm, có người hỏi đều nói người đàn ông của nàng ấy đã
bạo bệnh qua đời từ rất sớm.
"Chao ôi." Nhìn gương mặt chính mình được phản chiếu trong
thau nước rữa rau, Cố Thư Dung không khỏi thở dài, duỗi tay
khuấy mặt nước.
A Viễn Và Bảo Âm chưa từng ghét bỏ nàng ấy. Hiện giờ nàng
ấy làm tổng quản gia, chăm sóc cho Bảo Đan, giống như những
gì nàng ấy mong muốn.
Vào năm ngoái, thật ra Bảo Âm đã tìm cho nàng ấy một mối
hôn sự tốt, nhưng Cố Thư Dung không có ý định này, cùng A Viễn
nói: "Tỷ không muốn gả chồng nữa."
Nàng đã đến cái tuổi này rồi, tái giá vào nhà người khác, sinh
con dưỡng cái, cảm thấy rất mệt mỏi.
"Các ngươi đừng thúc ép tỷ, nếu làm quá ta sẽ tìm được chết
!" Nàng ấy không ngại nói lời hung ác.
A Viễn và Bảo Âm lập tức sợ hãi, vội nói: "Tỷ tỷ, ngươi không
cần như thế."
"Tỷ tỷ, chúng ta chỉ mong tỷ có một cuộc sống tốt, làm sao lại
muốn ép buộc tỷ? Tỷ đừng nghĩ quẩn."
Cho đến tận bây giờ, Cố Thư Dung đã hạ quyết tâm. Đời này
của nàng ấy, chỉ có họ Cố.
Đảo mắt đã qua hai ngày.
Khi Cố Thư Dung đi mua đồ ăn, nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732582/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.