Giang Diệu Vân vốn không tính cho nàng rất nhiều, nhưng
nghe nàng nói như vậy, vẫn hơi xấu hổ.
Chỉ là, xấu hổ thì xấu hổ, nàng ta vẫn là phân rõ công và tư:
"Nếu như thế, ta để quản sự tới nói với ngươi."
"Được." Trần Bảo Âm gật đầu, cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi,
Diệu Vân."
Giang Diệu Vân xua tay: "Bằng hữu mà, không cần khách khí."
Hai người nói chuyện một lát, đã nói đến sau yến hội lần
trước, rất nhiều người đều hỏi thăm tình hình ngày ấy, Giang Diệu
Vân đắc ý không thôi: "Chỉ cần không nói cho các nàng, chờ in
sách ra, ta còn muốn để các nàng mua."
Chờ các nàng xem xong phần trên, khi nhớ mãi không quên
phần dưới, nàng ta đã sớm xem xong bản thảo sách, nghĩ thôi đã
vui sướng rồi!
Ba ngày sau, quản sự tiệm sách tới tìm Trần Bảo Âm nói phí
nhuận bút.
Trần Bảo Âm vừa lúc sửa sang lại xong bản thảo bộ sách trên,
giao cho Từ quản sự xem qua, quản sự nói: "Hành văn tuy non
nớt, thắng ở hoạt bát thú vị. Nếu dựa vào quy củ tiệm sách, chỉ
có thể cho ra phí nhuận bút mười lăm lượng. Nhưng tiểu thư là
bạn tốt của nữ nhi phu nhân nhà chúng ta, nên xem xét cho hai
mươi lượng."
Hành văn non nớt? Trên mặt Trần Bảo Âm ửng hồng, trong
lòng xấu hổ. Trách nàng đã từng không đọc sách, văn chương
kém cỏi. Nếu là Cố Đình Viễn tới viết, khẳng định không chỉ là giá
cả này.
"Cảm ơn." Nàng khẽ gật đầu, tiếp nhận.
Quản sự mang bản thảo sách đi, sau khi Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732656/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.