Một bàn tay nàng ta cầm khăn cầm chim sẻ chiên, một tay
khác chuẩn bị xé, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Không được nói
với Trần Bảo Âm."
Lý Kiều Nhi không hỏi, gật đầu: "Được."
Nghe vậy, Giang Diệu Vân thản nhiên ăn chim sẻ chiên, da
ngoài vàng và giòn, thịt tươi ngon, thật sự rất thơm!
Đã qua hơn một năm, Trần Bảo Âm muốn ăn là có thể ăn sao?
Giang Diệu Vân nhớ tới nàng từng nói, sinh hoạt ở nông thôn tự
do vô câu, trong lòng hâm mộ nói không nên lời.
Nhưng nhớ tới Trần Bảo Âm ngay cả váy áo của Ngọc Tú
Phường đều mua không nổi, mặc giống vú già thô sử trong phủ,
nàng ta lại không hâm mộ nữa.
"Nàng thật sự tự nấu cơm cho chúng ta?" Ăn xong một con
chim sẻ chiên, Giang Diệu Vân tò mò nhìn lại phòng bếp.
Ánh mắt cũng Lý Kiều Nhi chớp chớp, hiếu kỳ nói: "Mì hương
xuân, ta từng ăn ở nhà ngoại. Không biết Bảo Âm tỷ tỷ làm ra,
hương vị như thế nào?"
Tròng mắt xoay tròn, Giang Diệu Vân đứng dậy nói: "Nhìn một
cái đi."
Tiểu viện không tính lớn, đi vài bước đã đến.
Giang Diệu Vân đứng ở cửa phòng bếp, đã thấy nữ tử người
mặc hoa phục, cổ tay áo xắn đến giữa khuỷu tay, lộ ra da trắng
như tuyết. Một bàn tay mềm nặn cục bột, dính đầy bột mì, nhất
thời lại phân không rõ là bột mì trắng, vẫn là tay nàng trắng.
"Ngươi thật sự làm được?" Giang Diệu Vân kinh ngạc nói.
Trần Bảo Âm nghiêng đầu nhìn qua, nhướng mày: "Ngươi cho
rằng ta thật sự là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732660/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.