Gả cho anh?
Đang lúc cô bị tan thành từng mảnh nhỏ, đang lúc sắp chết sao?
Cô giương mắt, trong vầng nước mắt trong sóng, đáy mắt anh rất tĩnh lặng, không có chút sợ hãi, không sợ hãi cũng không có thương xót, hoặc là thứ gì khác, anh như núi xanh xa xa, vững vàng ở nơi đó đợi câu trả lời của cô.
Cô khóc đến nói cũng không nói được: “Nhưng mà…em sắp chết…phải làm sao đây?”
Hàn Vệ Vũ nói: “Bà xã, có đôi khi chúng ta không thể nghĩ đến chuyện tương lai quá mờ tối, nếu không còn có cái gì làm động lực vể mỗi ngày sống tiếp đây?”
Cô chỉ lắc đầu, cho đến cuối cùng cô cũng không đồng ý.
Bệnh tình của Tống Uyển Yểu theo thời gian trôi qua, càng ngày càng phát bệnh nặng hơn.
Cô thường xuyên nôn ra máu, xuất huyết nổi ban từ cánh tay dần kéo tới sau lưng, trước ngực, cô nằm trên giường bệnh, mà cảm thấy mình như bị kim châm, sơ sẩy một chút là có thể chảy máu.
Máu của người khác đều chảy xuôi theo mạch máu, mà máu của cô dù có trăm phương ngàn kế muốn lưu thông cũng rất khó khăn.
Có đôi khi cô ngắm cảnh mùa đông suy tàn ngoài cửa sổ, nghĩ tới một câu thơ, nhất là không lưu lại được nhân gian, khuôn mặt đỏ thắm từ kính hoa từ thụ.
Cô đã rất lâu không đọc sách, mà cũng đã lâu rồi cô không soi mình trong gương.
Buổi tối lúc Hàn Vệ Vũ tới, cô hỏi anh: “Có bây giờ có phải em rất xấu hay không?”
Hàn Vệ Vũ giả vờ giả vịt đánh giá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-my-man/508458/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.