Trời sáng, mặt trời vừa mới lú dạng, trên lá cây còn đọng những giọt sương long lanh như những viên pha lê lấp lánh nhờ ánh sáng mặt trời chiếu qua, khu rừng tràn ngập sự ẩm ướt, tiếng gió xào xạt nhè nhẹ cộng với tiếng chim hót líu lo, làm cho phong cảnh buổi sáng sớm thêm phần thư thả.
Bỗng nhiên, từ trong một bụi cây phát ra tiếng động, Hạo Thiên từ trong đó chui ra.
Trên người bị quần áo bị ẩm ướt, tay cầm một cái gì đó tỏa ra khói.
Hóa ra là Hạo Thiên mang theo lửa để đi bắt thỏ.
Giữ lửa để mang đi thì có rất nhiều cách.
Sử dụng một đoạn thừng khô: Lấy một đoạn dây thừng khô bện bằng các loại sợi cây và đốt một đầu.
Thổi tắt nó chỉ để lửa cháy âm ỉ.
Tùy thuộc vào độ dài của sợi dây thừng mà ta có thể giữ được lửa trong thời gian dài hay ngắn.
Nhiều nhất cũng có thể lên đến vài ngày nếu dây thừng đủ dài.
Khi cần ta đưa đầu đang cháy âm ỉ đó vào bùi nhùi và thổi bùng lên ngọn lửa.
Nếu không có dây thừng ta có thể bện cỏ khô, rơm khô, sợi cây lại thật chặt và sử dụng như sợi dây thừng ở phía trên.
Đây là cách mà người xưa vẫn sử dụng để lưu trữ lửa.
Sợi rơm này được gọi là sợi rơm con cúi, đựng chúng trong các hộp kim loại hoặc ống tre tươi có thể mang vác đi dễ dàng.
Nếu bện dài một chút ta có thể giữ lửa được rất lâu.
Sử dụng một chiếc lon, vỏ đồ hộp, vỏ dừa, vỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-noi-dao-hoang/1112949/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.