Diệp Trừng thấy hổ ca ca đã săn xong, lập tức dùng đôi chân ngắn chạy tới, dùng đầu cọ cọ vào người, y hệt như muốn mời nước cho hổ ca ca.
Dáng vẻ nịnh nọt đó, ngay cả khi còn là Thái tử đế quốc, Lục Vân Kiêu cũng chưa từng thấy qua.
"Được rồi, ăn đi."
Trừ khi trước đây vì tiểu báo tuyết bị thương không thể ra ngoài, hắn mới mang con mồi về hang. Hiện tại họ giải quyết xong ở ngoài rồi mới trở về, như vậy sẽ không làm bẩn hang động.
Dù đã trở thành dã thú, nhưng họ vẫn quen với lối sống sinh hoạt của nhân loại, không ăn uống trong phòng ngủ.
"Được! Cảm ơn Hổ ca ca!"
Có hổ ca ca bảo vệ bên cạnh, Diệp Trừng yên tâm ăn uống ngon lành. Con dê đực này rất lớn, dù hiện tại khẩu vị của cậu có phần lớn hơn, nhưng cũng chỉ ăn được chưa đầy một phần tư.
Sau khi ăn xong, cậu giao phần còn lại cho "hổ ca ca" xử lý. Chẳng mấy chốc, con dê nặng vài trăm cân chỉ còn lại bộ xương.
Tuy nhiên, con dê này chỉ đủ để Lục Vân Kiêu ăn no nửa bụng. Hắn vẫn cần tiếp tục đi săn, nhưng sẽ là vào buổi chiều.
Hiện tại, họ cần phải rời khỏi vùng thảo nguyên này nhanh chóng. Vì đây không phải là vùng đất không chủ, mà là lãnh thổ của một bầy sư tử mạnh mẽ. Nếu Lục Vân Kiêu đến đây một mình thì không sao, không đánh lại thì chạy trốn là được.
Nhưng mang theo tiểu báo tuyết thì phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-sinh-ton-hang-ngay-cua-be-bao-tuyet/2755915/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.