Diệp Trừng dùng lực c ắn vào cổ họng con hươu, dòng máu hoạt động trong động mạch chủ đột nhiên phun ra, lan rộng khắp đầu và mặt Diệp Trừng, phần lớn cơ thể cậu bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Lộc cộc lộc cộc."
Diệp Trừng uống từng ngụm máu hươu. Máu của con mồi rất bổ dưỡng đối với động vật hoang dã, đồng thời cậu cũng có thể bổ sung hàm lượng muối trong máu.
"Đi thôi, chúng ta tới một nơi vắng vẻ để ăn thịt."
Khi con hươu đã chết hẳn, Diệp Trừng thu con mồi vào không gian, rồi quay đầu gọi to với A Kim, người vẫn còn đang xua đuổi đàn hươu.
"Được rồi, tôi đến đây."
A Kim nhận được tín hiệu, tránh được cú tấn công của thủ lĩnh đàn hươu, rồi nhanh chóng xoay người cùng Diệp Trừng rời khỏi sườn đồi.
Chẳng bao lâu sau, đàn hươu bắt đầu quay lại nhởn nhơ gặm cỏ.
"Bên này, tôi dẫn anh ra bờ sông ăn."
Lúc săn mồi, toàn thân dính máu không phải là chuyện lớn. Nhưng sau khi kết thúc, Diệp Trừng không chịu nổi cảm giác cơ thể dính đầy máu. Bộ lông bạc của cậu bị máu bám vào, cảm giác nhớp nháp vô cùng dơ bẩn.
"Ra bờ sông làm gì? Ăn trên cây không an toàn hơn sao?"
A Kim thở hổn hển, vẻ mặt khó hiểu. Bờ sông cũng đầy nguy hiểm, ăn trên cây vẫn an toàn hơn.
"Tôi phải tẩy rửa lông, anh nhìn tôi đi, dính đầy máu bẩn."
Diệp Trừng lo lắng máu khô lại sẽ càng khó làm sạch, cậu giải thích với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-sinh-ton-hang-ngay-cua-be-bao-tuyet/2755919/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.