🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diệp Trừng nhìn xuống củ khoai lang đã bị nướng đến mức nứt ra, bên trong là phần ruột màu cam đỏ, to bằng một bàn tay báo, mùi thơm ngọt ngào khiến cậu không thể ngừng ch ảy nước miếng.

 

"Thật sự cho tôi ăn miễn phí sao? Anh sẽ không bắt tôi phải... giao phối với anh chứ?"

 

Diệp Trừng đưa chân quẹt đi vệt nước miếng, trong lòng đấu tranh một hồi. Cuối cùng lý trí chiến thắng, cậu không đến mức vì một củ khoai lang mà bán thân.

 

"Đương nhiên là thật rồi, ăn khoai lang của tôi là bạn của tôi. Tôi sẽ không ép em làm chuyện mà em không muốn đâu."

 

Bây giờ, A Kim không còn ở trong giai đoạn tìm bạn tình khó chịu nữa. Mặc dù không biết tại sao giai đoạn này lại có thể tự điều chỉnh, nhưng đó là một tin tốt. Nó không cần phải giống những con báo đốm khác, bị điều khiển bởi bản năng động d*c, phải đánh nhau với những con báo đực khác để tranh giành một con cái.

 

Nó tự cho mình là một con báo đốm có văn hóa, không thể dễ dàng đi giao phối với một con cái mà không có tình cảm.

 

"Cảm ơn anh, anh là một con báo tốt bụng."

 

Sau khi nhận được lời giải thích từ con báo đốm vàng, Diệp Trừng hào phóng gửi cho nó một thẻ "báo đốm tốt bụng", rồi yên tâm thưởng thức khoai lang nướng.

 

Không biết đã bao lâu rồi cậu không được ăn thức ăn của con người, nên khi ăn miếng khoai lang nướng đầu tiên. Hương vị quen thuộc suýt nữa khiến Diệp Trừng rơi nước mắt.

 

"Ngon không?"

 

"Ngon lắm, làm thế nào mà anh làm được vậy? Sao anh có lửa? Còn dùng lửa để nướng khoai lang?"

 

Diệp Trừng vừa ăn khoai lang vừa hỏi con báo đốm vàng, cậu muốn biết làm sao mà con báo này lại biết dùng lửa để nướng khoai lang.

 

Chẳng lẽ nó là người chết rồi chuyển sinh thành động vật hoang dã. Tự học cách làm lửa, rồi tìm được khoai lang, nên mới biết cách nướng khoai lang?

 

Nếu đúng như vậy, vì cái gì cùng là người biến thành động vật mà người ta lại có thể giỏi giang như thế, còn mình chỉ là một con báo tuyết yếu đuối vô dụng?

 

"Ồ, thứ này gọi là khoai lang à? Tôi không biết, mỹ nhân biết nhiều thật đấy."

 

A Kim ngây ngốc, hoàn toàn không nhận ra Diệp Trừng đang dò hỏi mình, mà cứ thế nói ra mọi chuyện.

 

"Về phần sao tôi có lửa, là sau khi tôi trưởng thành, tôi bỗng nhiên có lửa. Mới đầu, tôi chỉ có thể tạo ra chút ít, sau đó càng ngày càng nhiều hơn."

 

A Kim ngồi xổm xuống, lật bàn chân lông xù ra. Sau đó, lòng bàn chân đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa vàng tươi.

 

"Là tôi tình cờ phát hiện ra rằng khoai lang nướng ngon hơn nhiều so với ăn sống. Mỗi khi không bắt được con mồi, tôi thường nướng khoai lang để ăn."

 

Diệp Trừng nhìn kỹ ngọn lửa trong lòng bàn chân của A Kim, con báo đốm vàng mới thu lại móng vuốt của mình, rồi theo thói quen liếʍ nhẹ.

 

Vì đã thấy Hổ ca ca cũng có dị năng đặc biệt, Diệp Trừng không bị sốc trước khả năng sử dụng lửa của con báo đốm vàng. Cậu không còn nghi ngờ rằng nó cũng giống như mình, là con người đã chết và chuyển sinh thành động vật.

 

Dù sao, đôi mắt màu vàng nâu của con báo này vẫn mang vẻ trong sáng và ngây ngô đặc trưng của động vật hoang dã.

 

Sau khi ăn xong khoai lang, Diệp Trừng trò chuyện với A Kim một lúc. Cậu trao đổi tên tuổi, rồi nhờ nó dẫn mình đến nơi có khoai lang mọc.

 

"A Trừng, em muốn đến đó làm gì? Sau này nếu muốn ăn, cứ đến tìm tôi, tôi mang về cho em."

 

Kể từ khi Diệp Trừng thể hiện khả năng lưu trữ đồ vật, A Kim hoàn toàn xem Diệp Trừng thành người của mình, huống hồ Diệp Trừng còn mời nó ăn một con nai béo ú.

 

Còn A Kim, lý do chỉ ăn khoai lang nướng là vì mấy ngày nay không săn được mồi, thịt gà hoang hay vịt hoang thì quá ít thịt, săn các con thú lớn lại vô cùng mệt mỏi, nên nó đành phải ăn khoai lang.

 

Bây giờ không phải vất vả săn mồi mà lại có bữa no nê, lòng yêu mến và tin tưởng của A Kim dành cho Diệp Trừng ngay lập tức tăng lên.

 

"Tôi chỉ muốn đến đó xem thôi, không được sao? Chẳng phải anh nói tôi là bạn tốt nhất của anh à? Sao ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đáp ứng?"

 

Thực ra Diệp Trừng muốn đi thu thập một ít khoai lang, cậu muốn biết liệu có thể trồng một vườn khoai lang trong không gian của mình hay không. Đến mùa đông lạnh lẽo, cậu sẽ có khoai lang nướng nóng hổi để ăn.

 

"Được thì được, chỉ là nơi đó có hơi xa, hơn nữa ở đó còn có một sinh vật không dễ đối phó. A Trừng, em thật sự muốn đi à?"

 

A Kim đã quen với việc này rồi, dù sao thì nếu không đánh lại đối phương. Nó chỉ cần bỏ chạy, mấy con thú đó cũng không thể đuổi kịp nó. Sau đó đợi chúng ngủ, nó có thể lén lấy khoai lang ra ăn.

 

"Có gì không dễ đối phó?"

 

Diệp Trừng tò mò, có gì mà không dễ đối phó bằng Hổ ca ca chứ? Nếu kông tin thì cậu sẽ bảo Hổ ca ca đánh kẻ đó một trận.

 

Chẳng có chuyện gì không thể giải quyết bằng một trận đấm đá, nếu có ý kiến thì đánh thêm một trận nữa.

 

"Là một con gấu nâu tính tình rất xấu."

 

A Kim nhỏ giọng thì thầm, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nó nhớ lần đầu tiên tìm được một khu đất mọc đầy khoai lang, trong lúc đang vui vẻ đào khoai thì bỗng nhiên phát hiện có một con gấu nâu khổng lồ đứng phía sau và đang nhìn chằm chằm vào mình. Lúc đó, nó suýt nữa thì bị dọa sợ đến mức tè ra quần.

 

May mà nó phản ứng nhanh, dùng ngọn lửa nóng làm gấu nâu giật mình, mới có thể thoát khỏi nguy hiểm dưới móng vuốt của con gấu.

 

"Đúng là có chút phiền phức, nhưng tôi chỉ định đến đó xem thôi. Chúng ta không lại gần, chắc là không sao đâu nhỉ?"

 

Khi nghe nói đó là gấu nâu, một trong những kẻ săn mồi hàng đầu trên đất liền, trái tim nhỏ bé của Diệp Trừng đập thình thịch vài nhịp. Nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng bị sự hấp dẫn của khoai lang nướng đè nén.

 

"Được thì được, nhưng chúng ta đi ngay bây giờ à?"

 

A Kim suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý với yêu cầu của Diệp Trừng, nó cảm thấy chỉ cần cả hai không lại gần hang của gấu nâu, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

 

"Anh nói là nơi đó rất xa, nếu đi từ đây thì mất bao lâu?"

 

Diệp Trừng không muốn ra ngoài mà không chuẩn bị gì. Bây giờ trời cũng không còn sớm, nếu trời tối mà chưa trở về thì Hổ ca ca sẽ ra ngoài tìm cậu.

 

"Nếu chỉ có một mình tôi thì đi khoảng nửa ngày là tới, nhưng có cậu kéo lại thì đi cả đi lẫn về chắc phải cả một ngày rồi."

 

A Kim liếc nhìn bốn cái chân ngắn ngủn của Diệp Trừng, nói một câu thẳng thắn làm Diệp Trừng cảm thấy hơi bị tổn thương.

 

"Đúng, đúng, đúng, chỉ có anh là chân dài, chạy nhanh. Anh tưởng tôi muốn thấp như vậy lắm hả?"

 

Diệp Trừng tức giận, tưởng ai cũng giống bọn họ, ai nấy đều lớn lên từ lúc nhỏ ăn bánh bao làm từ bột lên men sao?

 

"Anh có nghe qua câu này chưa?"

 

"Câu gì?"

 

A Kim cảm thấy Diệp Trừng lúc tức giận trông dễ thương hơn, không hề có chút xấu hổ nào khi bị người khác chê bai.

 

"Chỉ có cái tinh túy nhất mới là quý giá, tôi dẫn anh đi bắt hươu ăn."

 

(*)浓缩的才是精华: bản gốc ẻm nói như vậy, ai hiểu thì khai sáng giúp tui nhé.

 

Nói xong, Diệp Trừng quay người rời đi mà không thèm nhìn A Kim, dáng vẻ như muốn bỏ đi thật xa.

 

Hóa ra con báo đốm đã sa sút đến mức phải ăn khoai lang nướng mà lại dám cười nhạo cậu? Diệp Trừng sẽ cho sẽ cho nó thấy ai mới thật sự là người kéo chân người khác.

 

A Kim bị Diệp Trừng lừa cho ngẩn người, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ chân càng ngắn càng lợi hại hơn ư?

 

Diệp Trừng dẫn A Kim đến nơi cậu thường săn mồi, đó là vùng đất phong thủy mà Hổ ca ca đã chỉ cho cậu. Nơi đó có rất nhiều hươu, lợn rừng, và bò rừng đến đây ăn cỏ nghỉ ngơi.

 

"Anh thấy không, lát nữa chúng ta sẽ bắt con hươu đực đó."

 

Diệp Trừng và A Kim nhẹ nhàng trèo lên một cây cổ thụ, rồi nhìn về phía đàn hươu đang ung dung ăn cỏ dưới đất. Sau khi bàn bạc xong thì họ xác định mục tiêu.

 

Một con hươu đực vừa trưởng thành.

 

Lý do là vì Diệp Trừng và A Kim vừa cùng nhau chia sẻ một con hươu nhỏ. Cả hai không quá đói bụng, vì thế họ quyết định chọn mục tiêu lớn hơn một chút.

 

Chỉ có mục tiêu đầy thử thách mới có thể chứng tỏ sự lợi hại của Diệp Trừng. Cậu còn muốn thể hiện sức mạnh trước mặt A Kim, để sau này có thể thu nhận nó làm đàn em của mình.

 

Kể từ khi phát hiện A Kim có hoả hệ dị năng, Diệp Trừng rất thèm thuồng ngọn lửa trong lòng bàn tay của nó.

 

Trước khi gặp A Kim, Diệp Trừng từng nghĩ liệu có nên thử tự mình đánh lửa hay không. Dù hiện tại là mùa hè và chưa cần dùng đến, nhưng đến mùa đông, có lửa sẽ là một điều cực kỳ hạnh phúc.

 

Đáng tiếc, Diệp Trừng còn chưa kịp dành thời gian nghiên cứu cách dùng móng vuốt của báo để đánh lửa thì cậu đã gặp A Kim.

 

Khả năng điều khiển lửa của A Kim đáng tin cậy hơn rất nhiều so với việc tự mình tìm cách đánh lửa.

 

Trong thời gian tiếp xúc với A Kim, Diệp Trừng đã lên kế hoạch trong đầu rất nhiều cách để có thể thu nhận A Kim làm đàn em của mình.

 

Nếu ngày đó không phải vì Diệp Trừng nhìn trúng thực lực của Hổ ca ca, làm sao cậu lại hạ thấp mình để cầu xin được bảo vệ như vậy.

 

Dù Hổ ca ca đã nhiều lần đuổi cậu đi, cậu vẫn bám lấy Hổ ca ca như miếng cao dán hổ, không chịu rời.

 

"Tôi là người tấn công, sẽ là người đầu tiên lao lên cắn con hươu đực. Còn anh đứng bên cạnh giúp tôi xua đuổi bầy hươu, đừng để chúng lại gần vị trí của tôi."

 

Diệp Trừng cẩn thận dặn dò A Kim về kế hoạch săn mồi lần này. Vì săn mồi yêu cầu phải tấn công chính xác trong một cú, nếu thất bại thì lần sau khi bầy hươu sẽ phòng bị và khó mà bắt được.

 

"Tôi hiểu rồi, A Diệp cứ yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

 

A Kim cảm thấy nếu săn một mình thì sẽ rất mệt mỏi, nhưng nếu hợp tác với các con báo khác thì sẽ dễ dàng hơn. Vì vậy nó không từ chối đề nghị của Diệp Trừng.

 

"Được rồi, tôi sẽ đếm đến ba, chúng ta cùng nhau hành động."

 

Diệp Trừng, với đôi mắt tròn xoe màu xanh lam tập trung nhìn vào con hươu đực. Lúc này, con hươu đực vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang đến gần, nó vẫn đang cúi đầu ăn cỏ tươi.

 

Mùa hè có nhiều mưa, cỏ trên sườn đồi mọc rất tốt, vừa mọng nước vừa thơm ngon, bầy hươu ăn đến say mê.

 

"Ba, hai, một!"

 

Diệp Trừng là người đầu tiên nhảy xuống từ cành cây, bốn chân duỗi ra, cái đuôi dài vung vẩy trong không trung, giúp cậu duy trì sự cân bằng và kiểm soát tốc độ rơi.

 

A Kim nghe lệnh, lập tức lao về phía bầy hươu. Nó dùng tiếng gầm và những cú vỗ mạnh của mình để làm phân tán bầy hươu, tạo cơ hội cho Diệp Trừng hành động.

 

Dù con hươu đực có phản ứng nhanh đến đâu, nó cũng không thể tránh khỏi đòn tấn công của Diệp Trừng.

 

Khi Diệp Trừng tiếp đất xuống lưng con hươu, cậu nhanh chóng tấn công và cắn chặt con mồi. Hàm răng nanh sắc nhọn của cậu dễ dàng xuyên qua da thịt con hươu.

 

Bốn móng vuốt sắc nhọn cũng kẹp chặt vào lưng con hươu, để bản thân không bị con hươu giãy giụa ném văng ra ngoài.

 

Cơn đau khiến con hươu không ngừng vùng vẫy, nhưng cuối cùng đã không thể thoát khỏi đòn tấn công của Diệp Trừng.

 

Tuy nhiên, Diệp Trừng không chút lưu tình mà còn cắn chặt hơn nữa.

 

Kể từ khi cậu trở thành động vật ăn thịt hoang dã, cậu phải từ bỏ lòng thương hại của con người. Nếu không, cậu sẽ bị đói chết.

 

Sinh tồn là cuộc cạnh tranh khắc nghiệt, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.