Nghe Thẩm Hi Hòa trêu, ánh mắt Tiêu Hoa Ung chợt lấp lánh, hắn tươi cười rạng rỡ, một nụ cười trong trẻo nhưng
đủ sức làm say lòng người: “Trên đ1ời chỉ có mình nàng là có thể hiểu hết về ta và thấy được bản tính của ta”
Tiêu Hoa Ung chầm chậm ngước nhìn nàng, ánh đèn ấm áp phản ch0iếu trong cặp mắt trong veo của hắn khiến sắc
mặt hắn thêm phần dịu dàng: “Cũng chỉ mình nàng có thể khiến ta cởi bỏ lớp ngụy trang và buông lỏn1g cảnh giác
mà thôi”
Cặp mắt Tiêu Hoa Ung vốn không phải mắt đào hoa, nhưng lúc này lại chứa chan tình ý, làm Thẩm Hi Hòa không
dám nhìn2 thẳng mà liếc nhìn trời: “Điện hạ nghỉ ngơi thêm lát nữa đi”
Thấy Thẩm Hi Hòa tránh né, Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười khẽ, một niềm vui n6ho nhỏ dần lan tỏa trong lòng,
không còn rầu rĩ như trước. Hắn nói nhỏ: “Mai ta phải tiếp tục hôn mê, UU đừng lo ta nghỉ ngơi không đủ, nàng
mới9 là người cần được nghỉ ngơi đấy.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, liếc nhìn Tiêu Hoa Ung, ra hiệu cho hắn buông tay mình ra.
Tiêu Hoa Ung chợt cười gian, chẳng những không buông tay mà còn kéo Thẩm Hi Hòa xuống giường.
Hắn canh vừa khéo để Thẩm Hi Hòa ngả đầu lên gối, nàng ngửi được mùi hương quen thuộc của lá bạch quả
thoang thoảng quanh đây. Tiêu Hoa Ung nằm nghiêng bên cạnh nàng, khuỷu tay chống lên gối. Thấy Thẩm Hi Hòa
nhìn mình giận dữ, hắn vẫn cười ngả ngớn.
Biết Thẩm Hi Hòa sẽ không lớn tiếng kéo người khác để ý, Tiêu Hoa Ung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-tra-xanh-cua-thai-tu-dien-ha/106680/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.