Cô sẽ không khế ước với nó, dù gì cô không biết nó là ai? Lỡ người nó chờ đợi là sư bá, sư phụ của mình thì sao? Đâu thể nào tới phiên mình được? Với lại tại mình vô tình nhỏ giọt máu nên mới mở được phong ấn, lỡ như người khác thì sao? Nó cũng sẽ như vậy chứ gì? Hàng ngàn câu hỏi xoay quanh người cô, khiến cô rất nhức đầu. Cô dứt khoát nói:
_ Ta sẽ không khế ước với ngươi.
Nói xong cô gỡ nó ra, rồi phất tay áo bỏ đi. Cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nó, bởi vì giờ cô đang rất là yếu, cô không thể nào bảo vệ được nó. Một phần cô nghĩ là nó cũng có thể làm vậy với người khác đâu nhất thiết là mình. Khi nghĩ đến đó cô rất là khó chịu, lòng ngực đau nhức, cô không thích cảm giác này chút nào. Nên cô muốn cắt bỏ nó ngay từ đầu, cô không muốn mình lún sâu vào cảm giác này. Cô là người như vậy đó, khi không nắm chắc được thì sẽ bỏ nó ngay lập tức.
Nhìn cô bước đi xa, Bạch Phi ngồi rũ rượi ở đó, nó rất là đau lòng, đặc biệt là khi nghe cô nói câu đó, tim nó như bị thắt lại vậy, rất khó thở. Cảm giác như cô không cần nó, không muốn nó nữa. Nó khóc, lần đầu tiên nó khóc. Lúc mẹ của nó bỏ đi nó chưa bao giờ khóc cả, nó nghĩ một ngày nào đó người sẽ quay lại rước nó. Nhưng lần này nó cảm giác cô sẽ bỏ nó đi luôn. Nó không muốn, nó không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-tu-tien-cua-nu-phu/1023623/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.