Vết thương của cô bên trái, mà anh bên phải.
Đây là trùng hợp sao?
Nhìn chằm chằm mặt anh, cô quên thu lại ánh nhìn.
Mộ Nguyệt Sâm lười nhìn cô, không chút biểu tình.
Sự dị thường của Hạ Băng Khuynh, cuối củng hấp dẫn sự chú ý của Mộ Nguyệt Bạch và Hạ Vân Khuynh.
“ Băng Khuynh, mặt Nguyệt Sâm có hoa gì? Sao em nhìn chằm chằm vậy?” Mộ Nguyệt Bạch hứng thú, sâu trong ánh mắt ôn nhu mang ý lạnh.
“A---” Hạ Băng Khuynh vội vàng thu ánh nhìn, lại nhìn vết thương trên miệng Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, lòng lóe lên 1 ý nghĩ, dùng hết dũng cảm thám tính: “Uh, em thấy anh ấy bị thương, có chút hiếu kỳ.”
Lời cô vừa nói, Mộ Nguyệt Bạch và Hạ Vân Khuynh đều nhìn lên mặt Mộ Nguyệt Sâm, tỉ mỉ nhìn.
“QUả thật, miệng Nguyệt Sâm sao bị thương rồi?” Hạ Vân Khuynh quan tâm nói.
Ánh mắt Mộ Nguyệt Bạch dần hiểu rõ mà ý vị thâm sâu nói: “Vết thương nhỏ, chắc không phải đi đánh nhau.”
“Không cần đoán nữa---” Mộ Nguyệt Sâm thả dao nĩa trên tay xuống đĩa, ưu nhã sờ 2 bên mép miệng, nhàn nhạt nói: “Miệng bị thương là do bị 1 con mèo hoang cắn.”
Lúc anh nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Hạ Băng Khuynh, nhìn mặt cô 1 chút.
Như vô ý, như cố ý.
Da đầu Hạ Băng Khuynh căng thẳng.
Anh có ý gì?
Mặt Mộ Nguyệt Bạch âm thầm hiện lên nụ cười lạnh mưu mô.
Cổ Hạ Băng Khuynh rụt lại, cúi đầu, âm thầm tiếp tục ăn sáng.
Đầu rối loạn.
Đợi mọi ng đều ăn xong, Hạ Vân Khuynh đưa 3 người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679233/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.