Hạ Băng Khuynh quay đầu nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Mộ Nguyệt Sâm chầm chậm quay qua, mắt sáng lên nhìn cô, như là nhìn thấy linh hồn cô: “Nha đầu, k lẽ em k phát hiện, đối với chuyện của Khương Viên, em phản ứng rất lạ sao?”
“Lạ, lạ cái gì?” Hạ Băng Khuynh bị anh nhìn đến k tự nhiên.
“Em đang ghen.”
“Tôi mới k có!”
Hạ Băng Khuynh cười mỉa, quay đầu, che sự chột dạ trong mắt.
“K có tại sao vứt bánh kem đi? Tại s k bắt máy? Tại sao tức giận như vậy? Em dám nói đây là k ghen? Hạ Băng Khuynh, em yêu anh rồi, đúng k!”
Giọng điệu khẳng định, cô cười híp mắt quay lại nhìn anh, rất bình tĩnh nói: “Tôi vứt bánh kem vì tôi sợ có kiến, k nhận điện thoại vì để trong cặp, mà tôi đang dạo phố, cho nên k nghe thấy, còn về chuyện tức giận, mắt nào anh thấy tôi tức giận? Mắt trái hay phải?”
Mộ Nguyệt Sâm cong môi, mắt sáng lên: “Chỉ có nói dối mới cố gắng làm cho nó hoàn hảo, cớ của em quá hoàn hảo, nghe liền biết là nói dối.”
“Ha---”Nhìn bộ dạng kiêu ngạo chiến thẳng của anh, Hạ Băng Khuynh cười khan 2 tiếng, mỉa mai: “Mộ Nguyệt Sâm anh quá là tự luyến k thuốc chữa! Đây cũng là bệnh, đừng từ bỏ chữa trị!”
Giọng cô vừa dứt, tay dài của Mộ Nguyệt Sâm đưa qua, nắm lấy cổ cô, nghiêng đuầ, bá đạo áp xuống, hôn lên môi cô.
K cho cô cơ hội phản kháng, hôn triền miên, chút nữa là k thở nổi.
Anh thả cô ra, rời môi cô.
Hạ Băng Khuynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679286/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.