Ăn xong cơm trưa, hiếm khi đều ở nhà, Tân Viên Thường kêu mọi người ra ngoài ngồi.
Trong hoa viên.
Màn che màu trắng hạ xuống phiêu diêu tuyệt đẹp, ghế sofa trải vải trắng tinh khiết cùng bàn cà phê bằng gỗ nặng, trên đó để trái cây, mọi người ngồi trên sofa tắm nắng.
“Nguyệt Bạch, tối qua rốt cuộc là chuyện gì?” Tân Viên Thường hỏi.
Mộ Nguyệt Bạch nói hết chuyện cho mẹ nghe.
Tân Viên Thường nghe xong cực tức: “Thật ghê tởm, trong trường lại có loại hại người như vậy, sau này nhà ai dám gửi con gái vào học chứ, Nguyệt Bạch, chiều nay giúp hẹn pháp quan Mã và kiểm sát viên Đỗ, ông thầy Lâm này cần bị nghiêm trị.”
“Chiều con hẹn giúp mẹ, có sự đốc thúc của mẹ, nghĩ còn cũng k dám chậm trễ.” Mộ Nguyệt Bạch đầy ý cười đáp.
Hạ Băng Khuynh cảm kích nhìn lão phu nhân gật đầu: “Cảm ơn dì.”
“Đứa bé ngốc, cảm ơn cái gì, cái này sáng nay chú và ta mới nghe, may mà lần này may mắn an toàn, nếu thật có gì, giết tên cầm thú già đó cũng là chuyện thường, nghĩ đến bất giác có chút sợ.” Tân Viên Thường nhìn khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Hạ Băng Khuynh, trong lòng sinh ra sự thương tiếc.
“Theo con nói, lần này cần cảm ơn thầy Quý, nếu k fai lúc quan trọng xuất hiện mang Băng Khuynh đi, ai có thể ngăn tên già háo sắc đó, anh ta mới là ân nhân thật sự của Băng Khuynh.” Mộ Cẩm Đình ở bên tiếp lời.
Nói đến đây, Hạ Vân Khuynh như nghĩ đc gì nhìn về em gái: “Đúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679316/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.