Lại bị từ chối lần nữa, miệng Tiêu Nhân vểnh lên cao.
Hạ Băng Khuynh từ cỏ bò dậy, đi qua: “Thầy Quysm, vế thương đầu thế nào rồi?”
“K sao!” Quý Tu bình thản đáp.
“Vậy thì tốt, thầy đứng giận, Tiêu Nhân tính thẳng 1 chút, lâu lâu kì hoặc tí, nhưng cô ấy vẫn rất lương thiện.” Hạ Băng Khuynh nhân cơ hội nói tốt cho Tiêu Nhân.
“Tôi là giáo viên bộ môn của các em, tôi chỉ quan tâm kết quả, những thứ khác k nằm trong phạm vi quản lý của tôi.” Quý Tu lí tính rạch rõ quan hệ thầy trò.
Miệng Tiêu Nhân càng vểnh cao hơn.
Anh nói như vậy, Hạ Băng Khuynh tự nhiên cũng k nói thêm gì nữa.
“Mai có tiết tôi, em chuẩn bị trc khi học thật tốt.” Quý Tu nghiêm túc nói, dừng chút, lại nói thêm: “Có câu hỏi có thể gọi hỏi tôi.”
Hạ Băng Khuynh nghe xong rất vui: “Cảm ơn thầy Quý.”
“Cố gắng học.” Biểu tình Quý Tu dịu dàng hơn nhiều.
“Dạ!” Hạ Băng Khuynh cười gật đầu.
Mắt Tiêu Nhân qua lại giữa 2 người, sao càng ngày càng sai sai: “Quý Tu, anh k fai thật sự xem trọng Băng Khuynh chứ.”
Hạ Băng Khuynh mở to mắt trừng cô: “Cậu lại nói bậy rồi!”
“Ai nói bậy, hôm qua trên xe, luôn dựa vào vai cậu, bây h lại chủ động nói cậu có thể gọi cho anh ta, k fai xem trọng cậu là gì? Hừ, Hạ Băng Khuynh, tớ hận cậu!” Tiêu Nhân bộ dạng đau lòng tuyệt vọng.
“Tùy cậu hận vậy!” Hạ Băng Khuynh đáp lại cô 1 câu.
Trong mắt Quý Tu hiện lên tia bất ngờ, nói với Hạ Băng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679372/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.