Lời này của cô khiến mọi ng đều kinh ngạc.
Lòng Hạ Băng Khuynh nghĩ nha đầu này có fai điên rồi k, Quý Tu còn ở đây, cô k cần thanh bạch nữa à!
K, cô k thể để cô ấy tự hủy hoại thanh bạch.
Vừa muốn nói, ngón tay liền bị dùng sức nhéo, suy nghĩ hỗn loạn cũng rõ hơn, trong lòng đột nhiên hiểu, bây h nói thêm 1 câu, đều làm chuyện thêm loạn.
Sắc mặt Quý Tu nghi ngờ.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt Tiêu Nhân, cực kỳ hoài nghi thám tính: “Nhưng k fai cô thích thầy Quý sao, sao làm chú ý đến Mộ Nguyệt Bạch?”
“Ai nói chỉ có thể thích 1 ng, em nhìn trúng mấy ng, cũng fai có 1 ng thu đc chứ, hơn nữa Quý Tu anh ấy k thích em, từ lần trc gặp nhị thiếu em đã có chút động lòng, anh ấy đẹp trai dịu dàng, khí chất thản nhiên, còn là nghệ thuật gia, còn nhà giàu, còn chưa có bạn gái, điều kiện tốt v, rất khó k động lòng.” Tiêu Nhân nói, lén nhìn Mộ Nguyệt Bạch đang lười biếng ngồi dựa đầu giường, làm bộ dạng xấu hổ.
“Tiếp tục nói---” Mộ Nguyệt Bạch cười xua tay.
“Cô gái thì k nên nhìn núi này trông núi nọ?” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, hiển nhiên vẫn tồn tại nghi ngờ.
“Cũng đừng nói khó nghe v” Tiêu Nhân k vui bĩu môi: “Trong trg rất nhiều nữ sinh cũng như v, k treo cổ bằng 1 sợi dây có gì sai.”
Lòng Hạ Băng Khuynh rối rắm khó chịu, cô biết Tiêu Nhân k fai cô gái như v.
Đều là vì cô.
Mộ Nguyệt Sâm lại nhìn hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679475/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.