“S sợ thành v, có fai anh làm đau em k, ai bảo em câu dẫn anh.” Mộ Nguyệt Sâm cười nhéo mũi nhỏ của cô, bảo bối của anh quả thật còn quá non, vẫn là fai khống chế chút.
“Đúng, em tự làm tự chịu, lỗi tại bản thân, dẫn lửa lên người, em là đồ ngốc đc chưa!” Hạ Băng Khuynh mặt nhăn nhó.
“Đứa ngốc, thật làm em đau r? Anh xem xem!” Mộ Nguyệt Sâm lật chăn lên, muốn đẩy 2 chân cô ra.
Hạ Băng Khuynh kêu lên kéo chăn lại, mặt đỏ đến có thể chọt ra máu: “K đc coi, k đc coi!”
“K coi s biết e có bị thương k?”
“E k bị thương, chỉ là đau nhức, anh có thể đừng quan tâm e k?” Hạ Băng Khuynh xin đc tha.
Mộ Nguyệt Sâm thấy cô kiên trì k cho mình xem, chỉ có thể cho qua, a lần nữa nằm xuống, đưa tay qua: “Qua đây, để anh ôm e ngủ!”
Hạ Băng Khuynh dựa trên tay anh, nằm ngang, kéo chăn cao lên đắp cho 2 ng.
Tay anh thu lại, 2 cơ thể dưới chăn dán chặt hơn, anh hôn lên đuôi mắt cô, nhắm mắt lại: “Bé ngốc, ngoan ngoãn ngủ đi!’
Ở trong lòng anh động đậy 1 cái, tìm 1 tư thế thoải mái, ngửi mùi hương tản ra từ ngực anh, mắt nhắm lại, bất giác ngủ say, trong lòng cực kỳ an tâm.
Sáng dậy, cô đang ôm eo anh, tay chân áp lên ng anh.
Nhìn liền thấy đã 8h sáng.
Hạ Băng Khuynh bất lực phát hiện 1 chuyện, cô qua đêm ở phòng Mộ Nguyệt Sâm.
Nhẹ nhàng xuống giường, lén lượm đồ mình lên, trốn về phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679493/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.