Nhìn cô như v, lòng Tiêu Nhân yên tâm hơn nhiều: “Đc, v tớ đem ra cho cậu, cậu thay đồ đi, đâu là Tu Tu của tớ mua cho cậu đó, sắp ghen tị chết r.”
Hạ Băng Khuynh cười r, lấy túi trên giường lại vào nhà vệ sinh.
1 lúc, cô rời phòng, đến phòng ăn.
Thầy Quý đã ăn xong.
Tiêu Nhân đang ăn, trên bàn đầy các món thơm phức.
“Băng Khuynh cậu mặc đồ thể thao này đẹp quá.” Tiêu Nhân thở thấp, nhìn Quý Tu: “Em cũng muốn nữa, anh tặng e 1 bộ đc k!”
“Ăn cơm của em đi.” Quý Tu nói cô 1 câu, lại đến nhìn Hạ Băng Khuynh: “Ngồi xuống ăn sáng, hôm nay tôi k có việc, mang 2 đứa đến viện bảo tàng chơi.”
Hạ Băng Khuynh cười nhạt đồng ý: “Dạ đc, có thể cùng thầy Quý đi viện bảo tàng, nhất định rất có ý nghĩa.”
Cô ngồi xuống, lấy tô cháo lên, cộng thêm nửa cây chèo quẩy, từ từ ăn.
Nhìn vào, hình như cô thật sự k s r!
“Viện-bảo-tàng------” Tiêu Nhân bi ai nâng đầu: “Đến nơi vô vị như v quả thật là lãng phí cuộc đời!”
“Vậy e có thể k đi.” Quý Tu k nhanh k chậm nói.
Tiêu Nhân liền quay qua: “Ai nói e k đi, em muốn đi!”
Quý Tu uống nước, nhàn nhạt hỏi: “V e k sợ lãng phí cuộc sống?”
“E sợ chứ, nhưng e sợ anh k dẫn e đi chơi hơn!” Tiêu Nhân mặt đầy đau khổ.
Quý Tu cười nhẹ: “V ngoan ngoãn ăn sáng, đừng nói nhảm.”
Hạ Băng Khuynh ở bên ăn chèo quẩy, lại cười cười.
Mộ gia.
Trong căn phòng, bố trí đầy lưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679513/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.