Ng hầu trong phòng ăn bị dọa đến cúi đầu thấp hơn.
Giọng nói đó khí thế đó, như là ai nói thêm 1 câu sẽ bị bóp cổ đến chết.
Quản gia cũng k nói nhiều nữa.
Chỉ là, ông thật sự đau lòng cho tam thiếu!
Ng k hiểu cậu sẽ nói cậu lạnh lùng vô tình, lòng dạ sắt đá, nhưng ôn nhu của anh ai cũng thấy qua, chân tiểu thư Băng Khuynh bị thương r, anh quỳ xuống bôi thuốc cho cô, tiểu thư Băng Khuynh thích ăn, ông k chỉ nghe 1 lần anh dặn dò nhà bếp nấu cho cô ăn, trc h chưa từng làm thủ công, vì muốn cho tiểu thư Băng Khuynh 1 món qà có ý nghĩa, mỗi tối đều thức khuya lại dây cột tóc nữ. (Đính chính lại là dây cột tóc nhe, do ở trên ghi k rõ nên mình dịch là dây nịch).
Những chuyện ôn nhu sến sủa v, anh chưa từng nói ai nghe, cũng như bây h anh đau khổ thế nào, anh cũng k nói ng khác biết, thậm chí k để lộ 1 chút nào, vì anh là 1 ng kiêu ngạo, nội tâm mạnh mẽ lại rất cô độc, dù cho trong lòng áp chế bao nhiêu đau khổ, anh cũng sẽ k khóc, k nói ra, cứ như v áp chế ở trong lòng, từ từ ăn mòn tim ăn, còn đáng sợ hơn cả chết!
Mộ Nguyệt Sâm bình tĩnh lại, lấy khăn tay lau miệng, đứng dậy, mang theo sự lạnh lẽo khiến ng khác sợ hãi cực độ rời phòng ăn.
Quản gia đi theo ra ngoài.
Cho đến cửa ngoài, mở cửa xe cho anh.
“Tối nay nói k chừng tiểu thư Băng Khuynh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679514/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.