“K, k cần đâu, tôi tự về!” Hạ Băng Khuynh rất phiền loại chủ đề ai đưa cô đi, thèm tự mình về.
“Đừng, bên ngoài lạnh, s con có thể tự về, hay để Lưu Huyền đưa!” Mộ Lâm Nguyệt ra chủ ý.
“Con có thể!” Mộ Lưu Huyền gật đầu.
“K cần, thật k cần, con có số tài xế taxi, em gọi qua, kêu qua đón, thật, đừng ai giành nữa, để con làm chủ 1 lần đi.” Hạ Băng Khuynh nói rất khẩn khiết.
Tân Viên Thường liền nói: “Để tự Băng Khuynh đi, các con đừng giành nữa.”
Mộ Nguyệt Bạch k nói gì nữa.
Biểu cảm Mộ Nguyệt Sâm như cũ lạnh lùng, như chuyện của cô klq gì đến anh.
“V con đi đây!” Hạ Băng Khuynh lễ phép tạm biệt m.n, lấy quà Mộ Lưu Huyền tặng cô, liền rời đi.
Cô cũng k quan tâm lạnh k, đường tối k, từ phòng ăn đường ra ngoài cửa, 1 dừng 1 khắc đến cửa sắt, 1 bên gọi cho Tiêu Nhân, kêu cô gọi giúp 1 chiếc xe, tính toán, chắc nửa tiếng có thể đến.
Đến bên ngoài, cô kéo cao dây kéo áo khoác, tìm 1 nơi khuất mắt đứng đó.
Đi quá gấp, nhịp tim gấp gáp dần bình ổn lại, nhìn đường vô tận, rất giống con đường đen đêm đó, nghĩ nghĩ, tâm tư liền hoảng loạn.
Thứ lạnh lẽo rơi lên má, cô tử hoảng loạn tỉnh lại, sờ má, là nước mắt sao?
Tiếp đó, 2-3 giọt nước ngày càng nhiều rơi xuống, k chỉ đánh lên mặt cô, còn làm ướt tóc quần áo cô.
Ngẩng đầu nhìn trời, thì ra là mưa rồi.
Hạ Băng Khuynh lấy cặp che mưa, tìm chỗ trú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679524/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.