Nói xong, anh thần sắc lạnh lùng rời đi trc.
Ôn Tử Tích nhẹ cúi đầu nhìn tay mình, lúc nãy Mộ Nguyệt Sâm lấy tay ra khỏi tay cô k fai cô k có cảm giác.
Vẫn còn k đc s?
Tay bất giác nắm chặt, quay qua, cô ngẩng đầu, mặt mang nụ cười đi theo Mộ Nguyệt Sâm: “Đừng gấp v mà”
“Em gái, vậy bọn anh đi đánh bài đây, đợi lát ăn gặp nhe” Cố Quân Thụy nói 1 câu tạm biệt với Hạ Băng Khuynh.
Quản Dung Khiêm cùng Ôn Nhã Liên theo đó nói tạm biệt, 3 ng đàn ông cùng rời đi.
Ng ra cuối cùng còn giúp cô đóng cửa lại.
Hạ Băng Khuynh ngây ng ngồi đó, từ từ, mắt đỏ lên, sương mù lan tràn.
Úp mặt vào gối, cô dùng chăn cho đầu, trốn trong đó khóc thật lớn, ướt và nóng cả trong chăn, đau đến k thể thở.
Như bị vô số kim đâm vào v, cô k chịu nổi,. đến hô hấp cũng k chịu đc.
H cơm tối.
Hạ Băng Khuynh tự nhiên k tìm ngược đãi xuống ăn, sau đó nhìn họ ngồi chung, ngồi trc mặt cô, hoặc là cười, hoặc là thân mật.
Bên ngoài đã tối.
Dưới lầu.
Phòng ăn đầy người.
Ôn Tử Tích bộ dạng danh chính ngôn thuận ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, mọi ng đều k nói gì, dù s đến đương sự như Mộ Nguyệt Sâm cũng trầm mặc r, họ còn nói gì nữa.
Hạ Vân Khuynh đột nhiên nghĩ đến em gái, ngẩng đầu hỏi quản gia: “Đưa cơm cho Băng Khuynh chưa?”
“Vẫn chưa!” Quản gia cung kính đáp, lại nói: “Bây h tôi mang lên.”
“Uhm, hôm nay mang tôm tươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679545/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.