Ruột như lật ngược, đồ ăn hoàn toàn xông lên cổ họng.
Cô liền dùng khăn giấy che lại.
Lúc này, tất cả đều dừng đũa.
Mọi ng dùng ánh mắt lo lắng suy đoán nhìn cô.
Ánh mắt đó nhìn vào mắt Hạ Băng Khuynh, như cùng hỏi: “Có phải có r k?”
Áp lực cô cực lớn.
Lòng càng thêm loạn!
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt nhỏ của Hạ Băng Khuynh, k chớp nhìn cô.
Tiêu Nhân đồng cảm vỗ lưng Hạ Băng Khuynh: “K thể ăn đừng ăn, tớ sớm nói, đây là---”
Hạ Băng Khuynh dùng sức đạp chân Tiêu Nhân ở dưới bàn.
Tiêu Nhân liền ngậm miệng.
“Cô ấy có gì?” Mộ Nguyệt Sâm nhìn Tiêu Nhân.
“Có viêm dạ dày!” Hạ Băng Khuynh đáp.
Tân Viên Thường ở bên nói với quản gia: “Kêu bác sĩ Trấn đến, khám cho Băng Khuynh.”
Hạ Băng Khuynh liền phản ứng: “K cần k cần, con đã uống thuốc, k phiền bác sĩ, bên ngoài mưa, ngta lúc này cũng ăn cơm.”
“Em thật biết nghĩ cho ng khác.” Mộ Nguyệt Sâm cười đầy ý vị.
Nha đầu này tuyệt đối có chuyện giấu anh.
Hạ Băng Khuynh liếm môi, nhìn xuống.
Lòng đầy phiền não, k lẽ cô thật sự có, hôm qua còn bt mà?
Nếu có nên làm gò?
Chuyện học của cô fai làm s?
K lấy con quá tội lỗi, dù s cũng là sinh mệnh!
“Chú Quyền, kêu nhà bếp nấu cháo thanh đạm cho Băng Khuynh “ Mộ Lưu Huyền lạnh lùng dặn 1 câu.
Lòng Hạ Băng Khuynh càng u ám.
Quả nhiên, Mộ Lưu Huyền đã nghe cô và Tiêu Nhân nói chuyện.
Hạ Vân Khuynh luôn nặng nền nhìn em, đến cơm cũng ăn k vô.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679589/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.