“K có gì để nói r?” Hạ Băng Khuynh k buông tiếp tục truy hỏi anh: “Tôi muốn nói cho anh biết, lần này anh thật sự quá k có tiêu chuẩn r, để ngta đoán cái là ra, anh có fai hết chất xám r k, đến ng thế tội cũng k tìm ra!”
Mộ Nguyệt Bạch cười thấp: “Đúng v, quá k có tiêu chuẩn r!”
Mộ Lưu Huyền nghe đến loạn lên: “Đợi tí---, 2 ng đang nói gì, Băng Khuynh ý e là chuyện này anh 2 làm?”
Hạ Băng Khuynh dời ánh mắt qua bên khác: “Ai làm, ng đó biết!”
“K thể, anh 2 s có thể đối v với e, 2 ng dạo này quan hệ k tốt s! Lúc anh đi Hàn, 2 ng vẫn rất tốt mà.” Mộ Lưu Huyền ẩn hiện cảm thấy mình bỏ lỡ chuyện đặc sắc gì đó.
Mộ Nguyệt Sâm lấy nĩa bạc trên bàn gõ đầu Mộ Lưu Huyền: “Tiểu tử, tò mò nhiều chuyện làm gì, đi vào bếp coi nay ăn gì.”
Mộ Lưu Huyền k phục: “E là tiểu tử, v Băng Khuynh k fai là tiểu tiểu s, cô ấy nhỏ e 1 tuổi!”
“Anh đâu nói em ấy là ng lớn!”
“V a đối với đứa bé cũng có hứng thú, anh thật sự k”
Nói đến đây, Mộ Lưu Huyền cảm thấy mình nói lỡ lời, liền cười khan, chuồn đi.
Hạ Vân Khuynh mặt cười lòng k cười hỏi Mộ Nguyệt Bạch: “Thật sự k fai e làm.”
“K fai!” Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt đáp, lấy socola trên bàn ăn.
“Tuyệt đối k fai Nguyệt Bạch, ta dám đảm bảo!” Tân Viên Thường bảo vệ con trai mình.
“Cảm ơn mẹ!” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hòa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679616/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.