Não Hạ Băng Khuynh như bị kẹt 1 lúc:”Hả?”
“Em gái, chị k muốn làm khó e, nhưng bạn e trộm túi của chị, trốn ở nhà vệ sinh trung tâm thương mại k chịu ra, điều này làm chị khó xử. Nếu k fai là bạn e, sớm đã báo cảnh sát r!” Khương Viên k nhanh k chậm nói.
“Đừng báo, e lập tức qa đó.” Hạ Băng Khuynh liền nói.
Con ranh này đang làm gì?
Kêu đi lấy đth lén coi tin tức, làm gì trộm luôn túi của người ta.
Cúp máy, Hạ Băng Khuynh cẩn thận nhét đth vào trong túi Mộ Nguyệt Sâm, có chút chột dạ nói: “Haha, xem ra, chúng ta chỉ có thể đến trung tâm thương mại của chị Viên.”
Mộ Nguyệt Sâm híp mắt nhìn cô: “Tiêu Nhân tại s đến trung tâm thương mại của Khương Viên?”
Hạ Băng Khuynh mở to đôi mắt trong suốt, giả ngốc lắc đầu: “K biết, chắc đi dạo!”
“Dạo trung tâm thương mại tại s trộm túi?” Mắt Mộ Nguyệt Sâm hiện tia nghi ngờ.
“Làm s e biết, e đâu fai sâu trong bụng cậu ấy” Hạ Băng Khuynh giả bộ vô tội: “Có thể---, có thể thấy túi đẹp, nhất thời nổi ý, đó là túi Hermes, Tiêu Nhân sớm muốn có 1 cái.”
Mộ Nguyệt Sâm lộ biểu cảm thản nhiên: “Ồ, v tại s k trộm cái mới, trộm của Khương Viên?”
Sau lưng Hạ Băng Khuynh chảy mồ hôi lạnh.
Cô cười khan: “E thật sự k biết!”
Tuy a k nói, nhưng biểu cảm và câu từ, đã lộ ra sự nghi ngờ!
Mộ Nguyệt Sâm cong môi, k vòng vo với cô: “E xác định chuyện Tiêu Nhân đến trung tâm thương mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679708/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.