1 câu chết thế nào cũng k biết, khiến tim Hạ Băng Khuynh run rẩy 1 cái.
Lòng Tiêu Nhân nổi da gà: “Cô ta lợi hại v s?”
“K tin có thể thử!” Quý Tu cười nhẹ.
Tiêu Nhân nhớ đến bộ dạng chết thảm của nữ hầu trên báo, bất giác nuốt nước miếng.
Quý Tu nhìn Hạ Băng Khuynh: “Mai e còn muốn đi gặp s?”
Hạ Băng Khuynh nghĩ nghĩ, ra quyết định: “E vẫn muốn đi!”
“Băng Khuynh, hay chúng ta đừng đi, bảo vệ mạng quan trọng a!” Tiêu Nhân nãy còn bộ dạng rất lợi hại, bây h có chút sợ r.
“Sáng sớm giữa chỗ đông ng, tớ thấy cô ta k có bản lĩnh thông thiên đó. Hơn nữa, nếu cô ta ra tay, cô ta cũng k trốn thoát, cô ta k ngu v!” Hạ Băng Khuynh giả bộ bình tĩnh, thật ra trong lòng k khẳng định v.
Cô chỉ muốn nghe câu chuyện đó.
Quý Tu trầm mặc 1 lúc, gật đầu: “Đc, nếu e quyết định r, tôi đi cùng e, đến lúc đó chúng ta đi sớm, chọn chỗ trc.”
“Đc, cảm ơn thầy!” Hạ Băng Khuynh gật đầu.
Tiêu Nhân nghe xong liền nói: “Tu Tu đi, v e cũng muốn đi!” Cô mới k cho họ đơn độc ở với nhau.
“E k sợ chết?” Quý Tu nhàn nhạt liếc cô, miệng vẫn có ý cười.
“Đùa, Tiêu Nhân này mà sợ, e chỉ sợ Băng Khuynh gặp nguy hiểm, nếu cậu ấy cố chấp. e nguyện ý cùng anh vào sôi lửa bỏng---”
“Đc r, để e đi” Quý Tu ngăn cô thao thao bất tuyệt, thần sắc nghiêm túc nói với Hạ Băng Khuynh: “Cô ta hẹn e mấy h?”
“Mai sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679714/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.