“Chú dì, điểm khó của 2 ng, lo lắng của 2 ng, bất lực của 2 ng, đã k tồn tại r. 2 ng k thích hợp, dù đã từng yêu, đó cũng chỉ như mây thoáng qua, con mới là ng thích hợp với Nguyệt Sâm nhất.” Ôn Tử Tích cười, k nhanh k chậm nói.
Ôn Vệ Giang cười haha: “Lão Mộ, lần này ông k gì để nói chứ!”
Mộ Bác Minh cười k ra, nhịn tức giận xuống, nói với Mộ Cẩm Đình và Mộ Nguyệt Bạch: “Đem em trai của tụi bây tìm về, lập tức mang về.”
“Ba, đừng tức giận, chúng con đi liền”
Mộ Cẩm Đình đứng dậy, qua đó kéo tay Mộ Nguyệt Bạch, nháy mắt với anh.
Mộ Nguyệt Bạch theo đó đứng dậy.
Họ đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Đình cắm chìa khóa xe.
Mộ Nguyệt Bạch đi qua, ngồi lên xe anh.
“Anh biết nó ở đâu?” Mộ Nguyệt Bạch hỏi Mộ Cẩm Đình.
“Anh k biết, gọi hỏi mấy tiểu tử Cố gia, 8 phần là ở chung.” Mộ Cẩm Đình vừa nổ máy vừa nói.
Mộ Nguyệt Bạch lấy đth gọi Cố Quân Thụy, đth vừa thông, anh liền hỏi trực tiếp: “Nguyệt Sâm ở chung với các cậu.”
“Anh là ai?” Cố Quân Thụy dfung sức đẩy cái đùi áp trên bụng anh, lật ng lăn qa mép giường, mắt chưa mở to.
“Nguyệt Bạch!” Mộ Nguyệt Bạch nhàn nhạt.
“Uhm, Là Bạch Tố Trinh à, cậu nhanh đến đón e trai mình, cậu ta còn k đi, tôi sắp chết mất.” Cố Quân Thụy ở bên nói.
Bạch Tố Trinh là biệt danh Quản Dung Khiêm đặt cho Mộ Nguyệt Bạch, ai bảo từ nhỏ a đã có bộ dạng k gần nhân gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679760/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.