“Mộ tổng cảm thấy tôi có thể hiểu lầm gì?” Quý Tu nhàn nhạt nói, mắt bình thản.
Mộ Nguyệt Sâm nghẹn.
Trầm mặc, k nói.
“Điều tra là việc của cảnh sát, pháp y chúng tôi, theo thông thường mà nói k có nguy hiểm.” Quý Tu tiếp tục nói: “Hơn nữa Băng Khuynh là cô gái, ng của cảnh sát, ít nhiều cũng sẽ chăm sóc nhiều hơn. Anh yên tâm.”
“Tôi k có k yên tâm, chỉ là tò mò, hỏi tí mà thôi.” Mộ Nguyệt Sâm ngữ khí lạnh lùng kiêu ngạo, thái độ cũng v.
“V thì tốt. V, tạm biệt.”
Quý Tu đóng cửa, k ở lại phòng làm việc lâu thêm khắc nào.
Cho đến khi anh và Hạ Băng Khuynh vào thang máy, cửa phòng cũng k bị mở ra lần nữa.
Mộ Nguyệt Sâm đứng dậy, đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ dưới lầu---
Đây là tầng 32, đến xe cũng nhỏ như 1 đốm lửa.
Nhưng, anh lại chuẩn xác tìm đc thân hình ốm gầy xinh đẹp đó---
Cho đến khi Hạ Băng Khuynh ngồi lên xe rời đi, a vẫn đứng bên cửa sổ, rất lâu, bất động.
Giữa họ, đến tìm 1 lí do quan tâm cũng khó khăn.
TP S giống như Mộ Nguyệt Bạch nói, 2 năm thay đổi rất nhiều.
Hạ Băng Khuynh cũng sắp k nhận đc đường, may mà bên cạnh có Quý Tu.
2 năm a thường về, mưa gió k đổi.
Chỉ là
“Thầy Quý, có cần cùng đi ăn gì đó?” Hạ Băng Khuynh kiến nghị.
Quý Tu lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Về khách sạn nghỉ thật tốt, tôi kêu ng ship đồ về.”
“Dạ đc”
Hạ Băng Khuynh cũng k miễn cưỡng.
Dù cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679799/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.