Hạ Băng Khuynh nhìn tay anh ôm chỗ đó, mặt bất giác nóng lên.
“Mộ Nguyệt Sâm, anh--” Cô muốn nói, k rõ anh là thật hay giả, nhưng bộ dạng này của anh, hình như k gống giả, cô động môi, tay chạm vào vai anh, muốn đi xuống, lại k xuống, cứ ở nửa nửa, cẩn thận hỏi: “Đau k?”
“Đứt r!” Mộ Nguyệt Sâm dùng âm thanh trầm phiền nói.
Đứt đứt r!
Anh mẹ nó là cọng giá à, vừa chạm đã đứt!
Gạt quỷ à!
Nội tâm Hạ Băng Khuynh buồn phiền liền đưa tay hình dao tức giận đánh lên vai Mộ Nguyệt Sâm: “Đứt r thì làm thái giảm!”
“Shhh---”
Lại 1 tiếng kêu, anh yếu đuối bồ vào ng cô, thuận thế ôm eo cô, mặt dán lên ngực cô.
“Xương vai của tôi nát r!” Anh giả bộ kiềm nén lành lạnh nói.
Hạ Băng Khuynh cảm nhận đc độ nóng từ mặt anh xuyên qa quần áo trên ngực cô.
“Mộ Nguyệt Sâm---”
Cô tức giận r.
Quý Tu thật sự k thể ở chung với 2 “bảo vật sống” này, anh mở cửa, xuống xe.
Anh vừa đi, Hạ Băng Khuynh lập tức tay đánh chân đá Mộ Nguyệt Sâm, đẩy đầu anh ra: “Anh đi ra cho tôi, lấy tay ra, đừng ôm tôi---”
“Toàn thân tàn phế, e fai chăm sóc tôi cả đời!” Mộ Nguyệt Sâm dùng giảm rõ ràng nhưng lại mang theo sự vô lại nhưng vẫn bá đạo nói, chà sát lên xương quai xanh của cô.
Nhột!
Hạ Băng Khuynh vừa nhột, toàn thân đều nổi da gà.
Cô dùng tay cố gắng đẩy đầu anh ra, thở hổn hển: “Đừng giả bộ nữa, vô lại cũng fai có tình cảm tí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679857/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.