“Quá đáng sợ, thật sự đáng sợ, quá đáng sợ r”
Chú Thái chìm trong thế giới của mình, dù Hạ Băng Khuynh hỏi thế nào, cũng k để ông nói đc, miệng ông chỉ biết nói đáng sợ.
Hạ Băng Khuynh có chút hết cách, nhìn Mộ Nguyệt Sâm và Mộ Nguyệt Bạch, hỏi tiếp theo làm s.
“Chú Thái, ông k hỏi nhiều con ông giết lần này là ai s?” Mộ Nguyệt Sâm giọng sang sảng hỏi.
Chú Thái bị lời của Mộ Nguyệt Sâm chấn động, thần kinh tê dại.
Mộ Nguyệt Sâm bộ dạng nghiêm túc, tay chéo lại, lần nữa mở miệng: “Thực ra, hồi nhỏ con ông, đã từng ở quê phạm tội qua, chúng ta đã tra r, tôi k biết cảnh sát có tra qua chưa, chỉ là, nếu ông k nói tất cả mọi chuyện ông biết cho chúng tôi, thân là luật sư, tôi khó lòng giúp cô ấy, biết đc tất cả, chúng tôi mới đưa ra phương án tốt nhất, cho nên, ông cần fai nói thật cho chúng tôi nghe.”
Luật sư cũng đóng thật thuận tiện!
Hạ Băng Khuynh nhịn cười.
Đại luật sư Mộ Nguyệt Sâm đóng xong vai ác, đại luật sư Mộ Nguyệt Bạch đóng vai tốt, anh để tay ngọc của mình phủ lên tay thô kệch của chú Thái, mắt ôn nhu, “Chú Thái, tôi nghĩ dù con mình thế nào, trong lòng ông cũng thương cô ấy, nó chúng tôi biết, đừng để chúng tôi đấu tranh chiến sai lầm.”
Chú Thái phân biệt nhìn 2 luật sư trẻ tuổi trc mắt, nghĩ lại nghĩ, cuối cùng gật đầu, “Đc, tôi nói cho các người nghe!”
“Ngại chúng ta ghi âm k?” Mộ Nguyệt Bạch kính trọng hỏi.
“K
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679917/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.