“Em gái đừng trốn ---” Mặt Cố Quân Thụy có ý cười khó che giấu, quay người qua: “Băng Khuynh, anh cảm thấy liên quan vấn đề này, thật sự có thể thảo luận sâu hơn 1 tí.”
Hạ Băng Khuynh giả bộ k nghe, kéo tủ lạnh ra.
Lưng đối với họ, biểu cảm cô cứng nhắc.
Ài, s lại để lại dấu vết đó trên ng Mộ Nguyệt Sâm.
Bây h chỉ muốn đào 1 lỗ chôn mình vào trong đó.
Nghĩ đến vừa nãy mặt kiên định nói 2 ng thanh bạch, kết quả chớp mắt cái tự tát vào mặt mình, cô có cảm giác k muốn sống, Cố Quân Thụy nhất định cảm thấy cô đặc biệt giả tạo.
Cố Quân Thụy ngồi trên sofa quay mặt thẳng lại, tay đẩy Mộ Nguyệt Sâm 1 cái, nhếch mày với anh: “Đc đó ng ae, nhanh như v đã ăn đc r.”
“Theo phản ứng của e gái, tớ có thể nói chắc chắn Nguyệt Sâm 80% là cưỡng bức!” Quản Dung Khiêm áp giọng xuống, phân tích đầy kinh nghiệm.
“K fai chứ---” Ôn Nhã Liên thấp giọng: “Nguyệt Sâm của chúng ta k fai ng như v.”
Cố Quân Thụy và Quản Dung Khiêm tự nhiên đồng thanh đáp anh: “Nguyệt Sâm của chúng ta chính là ng như v!”
“V Nguyệt Sâm cậu tự nói, rốt cuộc cô ấy tự nguyện hay cậu ép?” Ôn Nhã Liên vẫn k tin.
Mộ Nguyệt Sâm biểu cảm có chút k tự nhiên, lạnh lùng nhả 2 chữ: “Ồn ào!”
“Nhìn xem, nhìn xem---” Cố Quân Thụy chỉ má anh.
“Trời ơi trời ơi, ng ae cậu có bao nhiêu đói khát, cưỡng bức cô gái nhà ngta sẽ ghét cậu đó, s k khống chế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679960/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.