Một lúc sau, Hạ Băng Khuynh lấy hành lí từ trong ra, “K có gì để nói, tôi nhịn lâu lắm r, hôm qa nói tôi nấu dở trc mặt thầy Quý, hôm nay tôi muốn thể hiện một chút, nhưng anh lại bày bộ mặt sợ hãi, như là tôi bỏ độc vào v, đồ tôi nấu khó ăn v s? Tôi biết tay ngề tôi k bằng anh---”
Nói xong, ủy khuất mếu máo.
Mộ Nguyệt Sâm sợ nhất thấy cô như v, liền an ủi: “E đừng khóc, tôi ăn, tôi ăn còn k đc s, nói e lớn r mà chút chuyện nhỏ này liền khóc.”
“V a ăn đi!” Hạ Băng Khuynh thấy anh bất động, khóc lóc hối thúc.
Mộ Nguyệt Sâm hết cách, cầm muỗng ăn tí, bất giác nhíu mày, trời ơi, s vừa cay vừa mặn.
Hạ Băng Khuynh chớp đôi mắt to đầy nước, cực kỳ chân thành chờ đợi hỏi: “Ngon k, tôi đặc biệt thêm ớt ngọt màu vàng vào, ăn cực kỳ thanh khoái.”
Biểu cảm của cô như đứa trẻ đang đợi khen ng, k thể chịu công kích.
Mộ Nguyệt Sâm bị cay đến đỏ mặt, cố nhịn nắm chặt chăn: “Vị k tệ!”
“Mặn vừa đủ s? Sáng nay dậy quá sớm, đầu còn mơ hồ, sợ vị k đúng.” Hạ Băng Khuynh đặc biệt lo lắng hỏi.
“Vừa, vừa đúng!” Mộ Nguyệt Sâm rặn ra mấy chữ, bây h a đặc biệt muốn uống nước.
Nhìn nước ép trên bàn, anh k suy nghĩ lấy uống.
Hạ Băng Khuynh liền nói:”A uống chậm chút, đừng gáp nếu k sẽ đau bụng mất!”
Cô nói cực kỳ chân thành.
Mộ Nguyệt Sâm ngây ng, miếng cuối cùng trong ly bị anh uống hết vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679985/chuong-768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.