Từ Nhan nằm ở trên giường lớn của Lưu Vũ, vừa ăn trái cây vừa xem tivi, cuộc sống này thật tự tại và thoải mái.
Chiếc chăn trên giường vốn được gấp ngay ngắn như miếng đậu hủ, nhưng vì cô đã dùng sức ép xuống nên nó không còn ngay ngắn như lúc đầu mà trở nên vặn vẹo và bẹp xuống tựa như một người vợ bé bị chà đạp, ủy khuất cúi gằm đầu. Từ Nhan vẫn chưa hả giận, chẳng những dùng sức đè ép cái chăn vuông như miếng đậu kia mà còn ra sức giày vò. Nếu anh thích sắp xếp chăn mền gọn gàng vậy thì cô chính là thích đè ép giày xéo nó đấy. Chỉ mới nghĩ đến nét mặt khi thấy chăn mền lộn xộn của anh thôi mà cô đã cảm thấy trong lòng đặc biệt thoải mái, cuộc sống thật tươi đẹp.
Bởi vì chán nản cho nên cô bắt đầu chú ý tới phòng ngủ của Lưu Vũ, đây là nơi anh ấy ngủ hàng ngày, nhưng lúc này nó sẽ là nơi dành riêng cho thế giới của hai người bọn họ. Có lẽ yêu cầu của quân ngũ với binh lính vô cùng cao, chỉ nhìn chiếc chăn được gấp vuông vắn như khối đậu hủ là đã biết. Lấp đầy cả phòng ngủ là phong thái cứng rắn đặc thù của người lính, thiếu hụt nét dịu dàng của phái nữ, thiếu cái cảm giác ấm áp của gia đình.
Trong tay cô là trái cây mà Lưu Vũ đã gọt cho cô, động tác gọt táo của anh rất nhuần nhuyễn, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên gọt táo. Vậy mà anh lại nói với cô rằng đây là lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-chui-voi-trung-ta/1777552/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.