Chương 389
Khi Vân Thiên Lâm trở về vẫn thấy Bạch Hiểu Nguyệt vẫn còn ngủ, anh định kêu cô dậy ăn tối thì bị mẹ Ngô cản lại.
“Vân thiếu đừng kêu, thiếu phu nhân ăn rồi, nhưng mà tôi lo là thiếu phu nhân ngủ đến trưa mới dậy cho nên ba bữa ăn một ngày dồn lại chỉ còn hai bữa, e là sẽ không đủ chất dinh dưỡng cho đứa bé.”
Vân Thiên Lâm nhíu nhíu mày, ngủ suốt?
“Mẹ Ngô, người mang thai đều ngủ nhiều như thế sao?”
Mẹ Ngô nhìn biểu hiện của Vân Thiên Lâm, bà rất muốn cười nhưng mà bà cô gắng nhịn để Vân Thiên Lâm không bị mất mặt.
“Vâng, Vân thiếu, hầu như người mang thai nào cũng thế.”
Vân Thiên Lâm gật gật đầu, anh ngồi vào bàn ăn một mình. Xem ra anh phải mua một ít sách về quá trình mang thai để chăm sóc cô chu đáo hơn.
Bạch Hiểu Nguyệt không biết mình đã ngủ bao lâu, cô tỉnh lại vì một luồng hơi nóng phả đến trên mặt cô, còn môi cô hoạt động ướt át chịu không được, hơi thở không thông.
Bạch Hiểu Nguyệt mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt điển trai cận đại trước mắt. cô cũng hùa theo nụ hôn của anh chỉ đến khi không thở được nữa. Vân Thiên Lâm dìu cô dậy, để cô ngồi vào trong lòng anh. Thuận tay anh luồn vào trong quần ngủ cô miết miết bên ngoài.
Bạch Hiểu Nguyệt rùng mình một cái, cô yếu ớt cản lại tay anh nhưng bị anh giữ chặt không cho động đậy.
“Anh trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-nhanh-va-chi-sung-mot-nguoi/111238/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.