Ta ghét trời mưa, ta ghét con gián, ghét thằn lằn, cũng ghét ăn cà rốt, thói quen ghét nhiều thứ như vậy cũng chẳng có lí do hay nguyên nhân gì hết, chỉ là ghét thôi!
Tiếng mưa ngoài trời, từng hạt thi nhau va vào lớp cửa kính kêu lạch cạch, làm cho ta cảm thấy phiền chán vô cùng, mấy cái ổ trũng thấp gặp nước mưa là đầy nước bẩn, chỉ dẫm qua một phát mà đã bị bắn tung tóe, bao nhiêu là nước bùn bắn bẩn hết cả giầy dép, thật sự là với người liên tưởng tốt thì rất giống ….. *** chó nha, còn chưa nói tới, mưa xuống làm bụi tung cả trời, thật sự là dễ ghét .
Trước kia đọc sách thấy ông cha ta ca ngợi trời mưa, ca ngợi khi mưa là lúc văn chương thơ ca dạt dào. Lúc thầy dạy văn giảng tới mấy đoạn này, ta ngồi phía dưới rùng cả mình, liên tục lấy tay chà xát chỗ nổi da gà, mắt thì trợn trắng, cái gì mà dạt dào, cái gì mà tư tưởng trầm bổng, chẳng qua cũng là không ốm mà rên, quả thực chính là *** chó! ( Nhím : lạy chị, nói bậy quá!)
Cho nên, trong suy nghĩ của ta, mỗi lần trời mưa là một lần ông trời trêu ngươi, giống như thời kì kinh nguyệt của phụ nữ tới hàng tháng, thật khó chịu vô cùng. Nếu trốn được ta lập tức trốn ngay, vì vậy thời điểm này, chính là lúc ta dễ phát hỏa nhất!
Vậy mà có kẻ, ngay lúc trời mưa thế này lại quấy nhiễu ta, không biết sống chết phá hư giấc mộng của ta.
Tối hôm qua Tiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/501367/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.