Khi ta lấy lại bình tĩnh, ta thật sự muốn kéo hai người khách kia ra trước mặt mà hỏi, ta gằn giọng:“Tiêu Quân bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không?”
Những người khác đều bị giọng nói thâm trầm của ta làm cho hoảng sợ, tất cả đều mở to mắt nhìn ta chằm chằm như thấy quái vật, hai người bị ta thét vào mặt giật nảy mình, không chừng đang nghĩ rằng ta là một đại tỷ muốn giết bọn họ.
“Đại…… Tỷ, bọn ta cũng nghe từ kẻ khác thôi….. Mọi chuyện như thế nào…….. ta cũng không biết!” Hai người khách bị ta dọa sợ cho xanh cả mặt, nói năng lắp ba lắp bắp, chỉ nói được mấy câu ngẳn ngủn.
“Ngươi……”
“Ngôn tỷ……” Tiểu Cẩn nhanh nhẹn giữ chặt tay ta,“Ngôn tỷ, ta nghĩ ngươi nên lấy điện thoại mà hỏi.” Nói xong còn đem điện thoại đặt vào tay ta.
Ta thật ngu ngốc a, thật quá hồ đồ, hỏi người khác loạn cả lên mà lại quên không hỏi chính đương sự, một bên bấm số di động, một bên nghe Triệu Thiên cảm thán,“Ngôn Tử, ngươi làm gì mà ngây người vậy!”
Ta nhìn hắn xem thường, rời ra khỏi quán bar, đi tới văn phòng bên cạnh, điện thoại không có tín hiệu, bên kia tắt điện thoại, nghĩ một lúc, ta lại tiếp tục bấm số hắn.
“Ngôn tỷ?” Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh quen thuộc nhưng không phải là Tiêu Quân.
Nghe được tiếng của người bên cạnh Tiêu Quân, ta cũng tạm thở phào nhẹ nhõm,“Tiểu Điền, ngươi với Tiêu Quân đang ở đâu? Hắn bị thương phải không? Có nguy hiểm không ?”
“Ngôn tỷ, ta xin lỗi, chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-ta-mua-mot-tang-mot/501368/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.