Cố Khải lắc đầu, đôi mắt đen như ngọc hiện lên một tia mất mát, ngữ khí hơi trầm xuống: “Cô ấy không phải.”
Mặc Tu Trần khẽ nhíu mày, lãnh đạm nói: “Tôi không tìm ra được bằng chứng không phải cô ấy, những thứ tôi điều tra đều chỉ ra rằng cô ấy chính là cô bé năm đó.”
Cố Khải nhìn vào cảm xúc trong mắt anh. Trình Giai là cô gái cứu anh năm đó, thế nhưng Tu Trần lại có vẻ không vui. Anh ta do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu định thu xếp với cô ấy thế nào, nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, có thể Trình Giai có tâm tư gì đó đối với cậu đấy.”
Tuy Cố Khải không thích con gái, chỉ thích dao giải phẫu, nhưng anh ta nhìn phụ nữ tương đối chuẩn. Ảnh mắt Trình Giai nhìn Mặc Tu Trần có ái mộ, thậm chí, mục đích cô ta rủ Ôn Nhiên cùng đi vệ sinh cũng cần phải xem xét.
Mà Mặc Tu Trần đối với Ôn Nhiên, anh ta cảm nhận được hẳn là có vài phần hứng thú và rung động.
Mặc Tu Trần trầm mặc, sau một lúc mới thản nhiên nói: “Trước tiên giữ cô ấy bên cạnh xem thử.”
Nếu một vật gì đó thật đến mức quá hoàn hảo, vậy thì ngược lại có thể là giả.
Mấy năm nay, người biết chuyện anh tìm kiếm cô gái kia rất nhiều. Trình Giao lại cố tình làm việc ở khách sạn của tập đoàn MS, lại chuyển nhà từ thành phố Hồ Chí Minh sang thành phố Đà Nẵng.
***
Nhà vệ sinh.
Ôn Nhiên bước từ trong buồng vệ sinh ra, thấy Trình Giai đứng ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-mac-thieu-sung-vo-thanh-nghien/1656859/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.