“A…”
Nghe thấy tiếng hét những bạn học cùng giáo viên đều chạy tới.
Chỉ có Diệp Khuyết và Trì Tảo Tảo ngồi im không nhúc nhích.
Diệp Khuyết hỏi cô: “Em làm gì vậy?”
Trì Tảo Tảo quyệt miệng: “Cũng không có gì, em bắt được hai con ếch xanh ở bở sông rồi bỏ vào túi cô ta, sau đó em lại thấy một con rắn không dài không ngắn, em cũng bỏ vào trong đó luôn.”
“…” Diệp Khuyết không còn lời nào để nói.
Trì Tảo Tảo ngồi sát bên anh: “Ông xã, em còn thả một tổ kiến vào trong chăn cô ta, buổi tối cô ta không bị cắn chết mới là lạ.”
“…” Sắc mặt người đàn ông trước sau đều âm trầm, nghe những lời Trì Tảo Tảo nói, anh cũng không nói gì.
Anh biết ai chọc Trì Tảo Tảo, không cần anh phải ra tay, chính cô sẽ có biện pháp đáp lễ.
Là ếch, là rắn, vẫn còn một tổ kiến, loại tiểu thư quen sống trong nhung lụa như An Nhã, không bị dọa sợ mất nửa cái mạng mới là lạ.
Cũng đúng, khi An Nhã mở túi của mình ra, bên trong nhảy ra hai con ếch xanh, sắc mặt cô ta trắng bệch, hét chói tai.
Khi những bạn học khác chạy đến, cô ta đã không còn sợ hãi như vậy, xách theo ba lô, đi khập khiễng đến trước mặt Trì Tảo Tảo, ném vào cô.
“Trì Tảo Tảo có phải cậu thả ếch vào trong túi của tôi không?”
Trì Tảo Tảo đứng dậy, vẻ mặt vô tội: “Cậu đang nói gì? Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy.”
Sao An Nhã có thể tin, đi tới kéo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-ong-xa-phuc-hac-sung-vo-yeu/1848963/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.