Cừu Tử Mặc không đồng ý nhún nhún vai, "Không đáng kể, tôi chết rồi có người phụ nữ của anh dẫn đường xuống Suối Vàng cho tôi, tôi cũng không cô quạnh."
Chết tiệt.
Diệp Khuyết phút chốc đứng dậy, xoải bước lên, vung tay, trong nháy mắt, năm ngón tay liền mạnh mẽ nắm chặt trên cổ Cừu Tử Mặc.
Ánh mắt anh nham hiểm, sắc mặt nhăn nhó, cắn răng nói, "Thật sự không sợ chết?"
Cừu Tử Mặc ngước đầu, cười ha ha lên tiếng, "Sợ, ai mà không sợ chết, nhưng tôi tin tưởng, anh sẽ không giết tôi, nếu anh giết tôi, chẳng khác nào tự tay giết Trì Tảo Tảo, một cô bé khả ái đẹp đẽ như vậy, anh nhẫn tâm nhìn cô bé ấy hồng nhan bạc mệnh sao?"
Mẹ nó.
Cánh tay Diệp Khuyết vung lên, quả thực tức giận buông lỏng tay ra, anh xoay người, thẳng tắp kiên cường quay lưng về phía anh ta, "Được, tôi thỏa mãn hết thảy yêu cầu của anh, nhưng nếu như cô ấy xuất hiện nửa điểm không khỏe, tôi nhất định sẽ làm cho anh thê thảm hơn cô ấy gấp ngàn lần."
Cừu Tử Mặc vẫn nhẹ như mây gió cười nói, "Không thành vấn đề, chỉ cần có tôi ở đây, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, như vậy... Chiều hôm nay, tôi sẽ cùng anh về Diệp gia chứ?"
Diệp Khuyết không đáp lại anh ta, ngồi xuống tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn làm việc.
Cái gọi là tương kế tựu kế, chính là thỏa mãn hết thảy nhu cầu của anh ta, anh không chỉ muốn làm anh ta chết không có chỗ chôn, mà còn muốn làm cho kẻ chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoi-truoc-yeu-sau-ong-xa-phuc-hac-sung-vo-yeu/1848992/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.