Cái gì?
Một tay?
Mọi người có mặt tại hiện trường nghe vậy đều sửng sốt, cho rằng Diệp Lâm đang nói đùa.
Bài hát “Flight of the Bumblebee” được mệnh danh là một trong những bản piano nhanh nhất thế giới.
Hầu hết mọi người đều cảm thấy khó chơi, chỉ mong có thêm một bàn tay nữa.
Vậy mà Diệp Lâm lại dám nói mình chỉ dùng một tay?
Trò đùa gì vậy?
“Ha ha!”
Khi nghe điều này, Nghiêm Bất Khí cũn không thể nhịn cười.
“Không chơi được thì cứ chủ động bỏ cuộc, sao phải dùng cách này đế đỡ mất mặt chứ?”
Trong mắt Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm chỉ đang cố ý kiếm cớ, cho dù thua cũng có thể nói là do dùng một tay.
Đối mặt với sự giễu cợt và hoài nghi của mọi người, Diệp Lâm cảm thấy vô cùng bình tĩnh, bắt đầu chơi một tay.
Khi tiếng nhạc vang lên, khung cảnh lại chìm
vào im lặng.
Vẻ mặt đùa giỡn trên mặt mọi người dần dần lặng đi, sau đó chuyển thành vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì một bàn tay của Diệp Lâm thực sự đã tái tạo hoàn hảo hiệu ứng mà Nghiêm Bất Khí vừa chơi.
Thậm chí còn tốt hơn!
Điều này hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của mọi người, làm sao có thể không ngạc nhiên cho được?
Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm càng sổc hơn.
“Không! Điều này là không thế được…”
Nghiêm Bất Khí sững sờ lùi lại như thể vừa bị tát vào mặt, vẻ mặt không thể tin được.
Anh ta không bao giờ ngờ rằng Diệp Lâm không chỉ có thế chơi piano mà còn chơi tốt hơn và nhanh hơn anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-long-vuot-nguc/1540580/chuong-597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.