Edit: Kiri
Trên mặt biển rộng mênh mông, Hoa Thiên gào khóc thảm thiết khàn cả giọng, chậm chạp di chuyển về phía này.
Một cơn sóng xô vào hắn, tiếng cầu cứu rất nghẹn ngào: “Cứu mạng a, ta sợ lắm!”
Lãnh Hạ thản nhiên nhướn nhướn mày, nhìn trò vui.
Càng ngày càng nhiều người nghe thấy tiếng nên lao đến, cười híp mắt dựa vào lan can chỉ vào Hoa cô nương xem náo nhiệt.
Thiểm Điện quơ quơ tay la to: “Hoa cô nương, cố lên!”
Mọi người cười ngặt nghẽo, cũng la theo: “Hoa cô nương, cố lên!”
Tiếng reo hò vang lên trên mặt biển……..
Hoa Thiên túm chặt tấm gỗ, tủi thân cắn cắn môi, nhìn mấy trăm người trên thuyền đang la to cố lên, hai má phình thành cái bánh bao.
Phía sau lại ập tới một cơn sóng, Hoa cô nương sây sẩm mặt mày, gào khóc kêu to.
Cứ như vậy, nhô lên, chìm xuống, gào khóc……
Nhô lên, chìm xuống, gào khóc…….
Rốt cuộc Hoa Thiên cũng bơi được đến cạnh thuyền, tay chân rụng rời hết cả, lệ nóng tuôn trào, tức giận nói không nên lời: “Các ngươi……. các ngươi……….. các ngươi…………”
“Mau cứu ta a!” Một tiếng tru đầy giận dữ vang lên.
Lãnh Hạ rất có hứng thú cảm thán một tiếng, chậc chậc chậc, nếu không phải đang chìm trong nước thì nhất định hắn sẽ giậm chân thật mạnh và vân vân.
“Trời xanh mây trắng, du lịch trong biển, quả nhiên Hoa cô nương là văn nhân có thú tao nhã, thất kính thất kính.” Lãnh Hạ nhàn nhạt nói một câu làm mặt Hoa Thiên còn xanh hơn cả y phục, ngọc thủ vung lên, thản nhiên nói: “Còn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-phi-tan-nhan-buu-han/2494875/quyen-2-chuong-76-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.