Bốp!
Lãnh Hạ đập đầu hắn một cái rồi trừng mắt: “Không có đuôi!”
Nữ nhân đã đi xa kia lấy một cái khăn ra lau sạch bàn tay vừa đỡ Đặng Phú, rồi vứt nó đi không thương tiếc.
Phượng mâu híp lại, Lãnh Hạ không đùa hắn nữa, nhẹ nhàng biến mất, chỉ còn lại lời dặn đung đưa trong gió: “Nhớ kỹ rửa sạch tay bằng thứ ta đưa cho ngươi.”
Lúc nàng hiện thân thì đã cầm cái khăn tay kia, tiện tay nhét vào túi áo.
Đây chính là chứng cứ, không thể tùy tiện ném đi được!
Nàng đi theo Thái hậu tới tận cấm địa ở tận cùng quân doanh, ở đó có không ít thị vệ, càng sâu vào trong thì thị vệ càng nhiều, nàng trầm mặt, nếu như đơn thương độc mã xông vào đây thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Lãnh Hạ điểm nhẹ mũi chân bay lên cây ngồi vắt vẻo.
Bên kia Thái hậu đang đứng trước một tường thị vệ, sắc mặt càng ngày càng lạnh, Từ ma ma thì chống nạnh chửi ầm lên, mắng đến nửa canh giờ mà vẫn không dừng lại, Lãnh Hạ ngáp một cái, cảm thấy rất phục bà ta.
Lúc này sắc mặt của Thái hậu đã xấu xí tới cực điểm, khuôn mặt dịu dàng hoàn toàn không nhìn được, đứng từ xa cũng cảm thấy sự tức giận trên người bà ta.
Bỗng nhiên, màn cửa bị người ở bên trong xốc lên: “Ầm ĩ cái gì thế hả?”
Mùi thuốc súng gay mũi theo gió bay ra ngoài, Lãnh Hạ nheo mắt lại, nhìn vào trong lều thì thấy trên một cái bàn lớn có một cái cân, một ít lưu hoàng, vô số thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-phi-tan-nhan-buu-han/2495013/quyen-3-chuong-36-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.