Trải qua hàng tiếng đồng hồ hành pháp, cả người Mộc Lâm ướt sũng mồ hôi, dù là thế nhưng thân người đàn ông trung niên vẫn cố đứng vững trên đàn phép hướng mắt về Tuệ Liên đang ngồi giữa trận pháp mà hộ niệm, cả căn phòng như rung chuyển, Nhất Trung cảm nhận rất rõ cái cảm giác ấy, anh đứng sát tường cảm nhận luồng khí tức quanh căn phòng đang dồn nén lại và xoáy thành một vòng tròn bao quanh cô bé Tuệ Liên, những ngọn nến bị luồng khí tức thổi làm nó đu đưa như sắp vụt tắt, trong khoảnh khắc vài giây Mộc Lâm như nhìn thấy được gì đó, lúc này mới lên tiếng.
- Thiên Nghĩa, Nhất Trung! Phiền hai người ra ngoài dán cái này ở ngoài cổng và các cửa của ngôi nhà này giúp tôi.
Lão Thiên Nghĩa chậm rãi hỏi:
- Thưa tiên sinh… để… để làm gì vậy?
- Bên ngoài có rất nhiều âm binh bao vây, tôi không biết là lính của ai nhưng chúng đang lâm lê nơi này.
- Cái gì? Sao lúc nãy khi đi vào đây tôi và ông lại không nhìn thấy?
Nhất Trung ngạc nhiên hỏi Mộc Lâm nhưng không nhận được câu trả lời nào ngoài ánh mắt nghiêm trọng, khi đó bên ngoài tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng đập cửa bỗng dồn dập bên ngoài làm cho Thiên Nghĩa, Nhất Trung và cả Mộc Lâm ai nấy cũng đều giật mình.
- Đã quá 12 giờ đêm rồi còn ai nữa chứ?
Mộc Lâm vừa thủ ấn vừa trả lời:
- Vậy ông nghĩ xem là ai?
Thiên Nghĩa tò mò:
- Để tôi ra đó mở coi sao?
- Khoan đã! Ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-thi-di-truyen/452899/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.