Sáng sớm hôm sau, An Noãn bị anh hôn đến tỉnh, mở to mắt, cô đùa giỡn: "Mạc Trọng Huy, như vậy có tính là yêu đương vụng trộm không?"
"Không tính, chúng ta thật tâm yêu nhau, anh sẽ cố gắng đểnhịcữu của em chấp nhận anh. Còn em, anh có thể cho phép em chăm sóc đứa bé kia, nhưng tốtnhấtem nên tránh cha của đứa bé ra, đừng để anh nhìn thấy em và anh ta có chuyện gì, nếu không. . . . . ."
"Nếu không anh sẽ như thế nào?" Cô nhướng mày hỏi.
"Anh sẽ làm cho JM ở Bắc Kinh đóng cửa."
An Noãn cười nhạo một tiếng: "Anh cho là một công ty nhỏ ở Bắc Kinh sẽ ảnh hưởng tới Lâm Dịch Xuyên? Đó chính là công ty kiến trúc nổi tiếngnhấtthế giới."
Đôi con ngươi đen như mực của Mạc Trọng Huy híp lại, mày kiếm nhíu lại.
An Noãn lười phản ứng anh, xuống giường mặc quần áo tử tế đi rửa mặt, cô mặc lại bộ đồ tối hôm qua, rất sợ Thẩm Diệc Minh sẽ hoài nghi.
Từ phòng tắm đi ra, thấy Thẩm Thần Bằng không biết khi nào đã ngồi ở phòng khách, huýt sáo với An Noãn.
"Tối hôm qua rất vui vẻ? Có phải rất mãnh liệt? Ân ân ái ái?"
Mặt An Noãn vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Ta sẽ đem chuyện hôm qua các người làm nói hết vớinhịcữu, đểnhịcữu xử trí các người."
Thẩm Thần Bằng biết cô nói đùa, cười nói: "Rõ ràng rất vui vẻ, lại giả bộ với anh."
Trước khi đi, An Noãn nghiêm trang với với Mạc Trọng Huy: "Loại chuyện này tôi không hy vọng có lần sau, tôi có thể cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu-lay/2558584/chuong-113-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.